Chương 3

Quá khứ cũng đã qua, mọi chuyện cũng dần phai mờ theo năm tháng.Sở Tang Lạc dùng ngón tay siết chặt bộ quân phục trên ngực Lộ Phượng Ninh, chất liệu của quan phục rất thô, vì là lớp áo ngoài cùng nên đã nhiễm khí lạnh. Sở Tnag Lạc siết chặt đến nỗi các ngón tay của cậu trở nên trắng bệch.

“Thiếu tướng, Tang Lạc đã chết rồi.” Sở Tang Lạc khịt mũi, giọng nói nghẹn ngào, nức nở.

Nhưng trong lời nói của cậu không có do dự, đầy sự quyết đoán.

Trong lòng Lộ Phượng Ninh dấy lên cảm giác vô cùng khó chịu, lần đầu tiên cảm thấy đau lòng.

“Gọi tôi là Phượng Ninh.” Lộ Phượng Ninh nhẹ nhàng nói, “Lạc Lạc, em là vợ tội.”

Sở Tang Lạc đẩy Lộ Phượng Ninh ra, cơ thể run lên. Gắng gượng đứng vững, từ chối sự giúp đỡ của Lộ Phượng Ninh, đôi mắt trong veo đầy nghiêm túc: “Giúp anh chặn một nhát dao, trái tim tôi đã chết từ lâu rồi.”

“Lạc Lạc, tôi đưa em về nhà.” Lộ Phượng Ninh tiến lên phía trước, nắm chặt tay Sở Tang Lạc, “Ngoan, nơi này lạnh lắm.”

Lộ Phượng Ninh bình thường luôn lạnh lùng nghiêm túc, hiếm khi mất bình tĩnh, ấy vậy mà lúc này ánh mắt của hắn lộ ra chút lo lắng.

“Tôi không muốn quay về nhà.” Sở Tang Lạc cố gắng rút khỏi bàn tay ấm áp của Lộ Phượng Ninh, ngực phập phồng, “Lộ gia, không phải là nhà của tôi.”

“Nhưng em là người tôi cưới hỏi đàng hoàng, là thiếu phu nhân của Lộ gia, là vợ của tôi, omega của tôi.” Trong lòng Lộ Phượng Ninh nhói lên, hắn không buông tay Sở Tang Lạc, thay vào đó, một tay giữ ấm cho cậu, một tay để lên vai Sở Tang Lạc cố gắng an ủi cậu.

“Thiếu tướng, tôi là một thế thân, phải không?” Sở Tang Lạc lắc đầu, “Tôi chỉ là hình bóng của anh trai, là bình máu của anh trai. Từ nhỏ đến lớn, Sở gia chỉ có mình anh trai là con, không có tôi, Lộ gia cũng thế.”

“Anh trai chết nên tôi mới được kết hôn với anh.” Đôi mắt của Sở Tang Lạc đã tràn đầy nước mắt, cậu nhìn chằm chằm vào người đàn ông mà cậu đã yêu thương nhiều năm, “Thiếu tướng, Sở Tang Lạc của ngày xưa một lòng một dạ với anh. Cậu ấy không quan tâm đến việc liệu mình có phải thế thân hay không, không quan tâm liệu anh có yêu cậu ấy hay không. Cậu ấy chỉ muốn trở thành vợ của anh, ở bên cạnh anh, sinh con cho anh, chia sẻ với anh mọi vui buồn trong cuộc sống. Mong muốn của cậu ấy chỉ nhỏ nhoi vậy thôi, thậm chí chỉ cần một chút ấm áp, quan tâm từ anh, là đủ.”

“Giọng nói của Sở Tang Lạc khàn đi: “Nhưng không, chẳng có gì cả.”

“Tang Lạc, công việc quá bận rộn, do tôi đã sao nhãng em…”

“Thiếu tướng, anh không cần tìm lý do.” Sở Tang Lạc nhẹ nhàng lắc đầu: “Không yêu là không yêu, người anh yêu là anh trai tôi, là do tôi làm phiền đến anh.”

“Tang Lạc, có thể cho anh một cơ hội nữa được không?” Lộ Phượng Ninh nghiêm túc nói.

“Không có duyên phận là không có duyên phận.” Lông mi của Sở Tang Lạc hạ xuống, gió thổi làm cho khóe mắt có hơi đau, vài giọt nước mắt sinh lý rơi xuống. Cậu nhấc tay lau nhưng càng lau càng chảy ra nhiều hơn, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn, không thể lau hết.

“Em kết hôn với tôi, đó không phải là duyên phận?” Lộ Phượng Ninh lại gần Sở Tang Lạc, lau nước mắt cho cậu, “Cho anh thêm một cơ hội để bù đắp cho em, được không?”

Lộ Phượng Ninh là người kiệm lời, Sở Tang Lạc không ngờ có một ngày hắn lại nói nhiều mà nhẹ nhàng đến như vậy.

Điều này đã từng xuất hiện trong giấc mơ, nhưng khi nó trở thành sự thât, cậu nhận ra cảm xúc không mãnh liệt như cậu tưởng.

“Nhưng tôi không thể tha thứ cho anh.” Sở Tang Lạc cố gắng kiểm soát biểu cảm không cho mình trông quá yếu đuối< “Tôi không thể tha thứ, Niệm Niệm đã chết rồi.”

Lộ Phượng Ninh nghiêng đầu, hình ảnh chồn con bị đóng băng hiện lên vô cùng đáng thương.

Hắn thậm chí còn chưa từng ôm đứa con thứ hai mà Tang Lạc sinh ra.

Hắn biết đứa bé từ nhỏ đã yếu đuối, những do tình hình khẩn cấp của đất nước, hắn không thể dành thời gian cho gia đình.

Hắn chỉ có thể chuyển toàn bộ tiền lương của mình cho Sở Tang Lạc, để Lộ gia chăm sóc cậu.

Nhưng hắn đã xem nhẹ Lộ gia, cũng xem nhẹ lòng người.

Lộ gia không ai đối xử tốt với cha con cậu, Tang Lạc cũng không đủ mạnh để đối phó với bọn họ.

Hắn nên nghĩ sớm hơn, đối xử với Tang Lạc tốt hơn một chút, tốt hơn một chút nữa.

Lộ Phượng Ninh quỳ một chân xuống, giống như Sở Tang Lạc, cẩnt hận vuốt nhẹ lớp băng phía trên chồn nhỏ, lặp đi lặp lại hành động ấy.

Trong Lòng Sở Tang Lạc đau đớn. Khi Niệm Niệm còn bé, cậu chỉ mong Lộ Phượng Ninh có thể ở bên cạnh. Mỗi khi nhìn thấy hình ảnh của hắn xuất hiện trên TV, Niệm Niệm sẽ bập bẹ gọi tiếng “ba”, nhưng khi Lộ Phượng Ninh trở về, Niệm Niệm lại trốn sau lưng cậu, vừa lo lắng vừa hy vọng hắn sẽ bế bé.

Nhưng Lộ Phượng Ninh chưa bao giờ bế bé.

Sở Tang La mới tỉnh ngộ, đối với một người đàn ông không yêu mình, không thể ép buộc được anh ta.Làm cho cậu cùng đứa nhỏ sống vô cùng khổ sở. Có những đieuè, không cần phải cưỡng ép chính mình như vậy.

Mấy nghìn năm đã trôi qua, cậu cũng nên buông tay rồi.

Lộ Phượng Ninh đứng dậy: “Tang Lạc, tôi sẽ đưa em đi.”

Sở Tang Lạc cúi đầu xuống không nói gì, tuyết phủ đầy trên mi mắt cậu, nhẹ nhàng run run theo từng hơi thở.

Lộ Phượng Ninh vỗ tay đuổi đi những bông tuyết đang phủ trên áo Sở Tang Lạc, nắm lấy tay cậu.

Bàn tay của Sở Tang Lạc rất sạch sẽ, giống như con người của cậu.

Đặt hết tâm tư vào một người, như một đứa trẻ ngây thơ dành trọn tình yêu của mình cho người kia.

Cậu không biết tranh đấu cũng không biết tính toán, kết quả chỉ có cậu là vết thương đầy mình.

Lộ Phượng Ninh lại chính là người làm tổn thương cậu.