Lộ Quy Niệm đứng sau Sở Tang Lạc, lặng lẽ nhìn cảnh này, đôi mày nhăn lại, bé cũng muốn, muốn được cha ôm Phượng Ninh như vậy.Tại sao, tại sao cha Phượng Ninh luôn luôn bận rộn, không bao giờ để ý cậu.
Có phải do Niệm Niệm không đủ đáng yêu? Hay Niệm Niệm không đủ tốt?
Những giọt nước mắt trào ra từ đôi mắt của Lộ Quy Niệm nhưng bé cố gắng che giấu đi.
Lộ Tranh nhìn hai cha con trạng thái không tốt, cười khẩy: "Sở Tang Lạc, dù cậu giả bệnh yếu đuối thế nào, anh họ cũng sẽ không để ý cậu đâu."
Sở Tang Lạc vịn lấy cánh tay của Thẩm Thanh, đôi chân đã không còn ổn định.
Cậu mất hết sức lực, ngày hôm qua chân bị thương, từ từ mất sức, trượt dần xuống đất.
"Tang Lạc, Tang Lạc!"
Sở Tang Lạc cảm thấy mình như đang bị cuốn vào trong cảm giác mơ hồ, cậu muốn tỉnh táo, nhưng không có sức lực, cơn đau ở bụng dưới làm Sở Tang Lạc nhớ ra điều gì, không, cậu không thể ngã xuống đất...
Anh đã ngã một lần rồi...
Sở Tang Lạc nắm chặt tay của Thẩm Thanh: "Thẩm Thanh, Thẩm Thanh..."
Một cánh tay vững chắc ôm lấy eo Sở Tang Lạc, Sở Tang Lạc kinh ngạc, đây không phải Thẩm Thanh, là ai?!
Ngay sau đó Sở Tang Lạc cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng, được người nào đó bế lên.
Mùi hương quen thuộc, mùi hương mà ngày đêm cậu thầm nhớ,tin tức tố của Lộ Phượng Ninh.
Sở Tang Lạc cố gắng mở mắt, những gì cậu thấy là cằm góc cạnh và hầu kết của Lộ Phượng Ninh, là giấc mơ đẹp nhất của cậu trong mười mấy năm qua.
Tuy nhiên, mộng đã vỡ, không thể trở lại như lúc ban đầu.
“Buông tôi ra, Lộ Phượng Ninh." Sở Tang Lạc cố gắng che giấu âm thanh nghẹn ngào của mình, nhẹ nhàng đẩy ngực của Lộ Phượng Ninh.
Bộ quân trang của Lộ Phượng Ninh lành lạnh, gió từ thổi đầu ngón tay của Sở Tang Lạc.
"Ngoan." Lộ Phượng Ninh nắm chặt tay của Sở Tang Lạc, ôm cậu chặt hơn.
Tiếng ồn ào xung quanh truyền đến, tất cả sinh viên trong trường đều bái phục, chỉ mới học năm thứ bảy đã được Thiếu ướng Lộ Phượng Ninh lại bế lên?!
Trong lúc nhất thời, ánh mắt hâm mộ, ghen tỵ và tò mò đổ dồn về hai người.
"Đó là Sở Tang Lạc, là giáo thảo Sở Tang Lạc!"
"Lộ Phượng Ninh thích Sở Tang Lạc à?"
"Cậu ấy quá may mắn rồi phải không?"
"Hai nam thần ở bên nhau, tôi thỏa mãn quá!"
"Cẩu độc thân còn có đất sống không?"
"Nhưng sắc mặt Sở Tang Lạc hình như không được tốt lắm, liệu có phải cậu ta ghét Lộ thần?"
Những lời bàn tán này đến tai Sở Tang Lạc, không khiến cậu vui vẻ, cậu chỉ biết rằng cậu không thể tái phạm lỗi lầm trong quá khứ, không thể có bất kỳ mối quan hệ nào với người đàn ông này nữa.
Dù tình yêu có cuồng nhiệt cỡ nào cũng có ngày nguội lạnh, Lộ Phượng Ninh rất thông, rất xuất sắc, nhưng không thuộc về cậu.
Họ không hợp nhau.
Khi con dao đâm vào bụng của cậu, sự sống của cậu và sinh mệnh nhỏ trong bụng cùng kết thúc, Sở Tang Lạc ý thức rất rõ điều này.
Vì thế, cậu phải trở nên cứng rắn, thái độ của cậu không thể yếu đuối.
Sở Tang Lạc cố gắng hết sức để vùng vẫy: "Lộ Phượng Ninh, chúng ta kết thúc rồi!..."
Cậu đẩy ra, Lộ Phượng Ninh chỉ có thể nắm chặt cổ tay của cậu để an ủi, nhưng trong khi đang bế cậu, Lộ Phụng Ninh lại không dám dùng sức, sợ rằng hắn chỉ cần sử dụng lực mạnh một chút là có thể làm cho da trắng mịn của Sở Tang Lạc có những vết bầm tím.
Trong lúc vùng vẫy, tay của Sở Tang Lạc xẹt qua cằm của Lộ Phượng Ninh, Lộ Phượng Ninh quay đầu, tay của Sở Tang Lạc không nặng không nhẹ, vừa lúc đập vào bên mặt của Lộ Phượng Ninh.
Tiếng tát vang lên, đột ngột đám đông ồn ào giống như được bỏ thêm nước nitơ lỏng lạnh dần đi, nhất thời, mọi người trở nên lặng ngắt như tờ.
Sở Tang Lạc đã đánh Lộ Phượng Ninh.
Mặc dù có vẻ như không phải cố tình, nhưng tuyệt đối không thích hắn.
Lộ Phượng Ninh không nói gì, mặt hắn xuất hiện một chút màu đỏ nhạt.
Lộ Tranh, người đã chứng kiến toàn bộ, biểu cảm của hắn rất khó coi: "Cậu..."
Hắn không biết phải nói gì để khiển trách Sở Tang Lạc, người lạnh nhạt từ trước đến nay lại bế Sở Tang Lạc như công chúa! Sở Tang Lạc còn phản kháng, thậm chí còn đánh người!
Cậu ta có biết người cậu ta đánh là ai không?
Cậu ta đã đánh vào người hùng của cả đế quốc!
Không cần Lộ Tranh nói thêm một từ nào nữa, cũng không để cho Lộ Tranh có khả năng chỉ trích Sở Tang Lạc và làm anh ta cảm thấy khó chịu, Lộ Phượng Ninh bế Sở Tang Lạc, nhìn Lộ Tranh một cái với ánh mắt đầy lạnh lùng.
Ánh mắt đó như một dòng sông băng, lạnh đến xương tủy.
"Anh họ, em..." Lộ Tranh sửng sốt lùi lại một bước.
Không cần nghe giải thích từ Lộ Tranh, Lộ Phượng Ninh càng không cho hắn ta nhìn nhiều, Lộ Phượng Ninh đã thấy rõ sự khó xử của Sở Tang Lạc, nhưng cơ thể của Sở Tang Lạc quan trọng hơn, còn Lộ Tranh, anh sẽ xử lý sau.
Tất cả ánh nhìn của mọi người đều đang đổ dồn vào đây, đợi xem Lộ Phượng Ninh sẽ xử lí với Sở Tang Lạc như thế nào. Một số người hâm mộ náo loạn nếu không có người kéo họ lại từ bên cạnh, họ đã lao vào đánh người.
Lộ Phượng Ninh là tượng đài của họ! Là Thiếu tướng vô địch! Là hy vọng của toàn đế quốc!
Sở Tang Lạc thậm chí còn đánh hắn trước sự chứng kiến của mọi người!
Rất! Quá! Đáng!
"Vợ ơi, xin lỗi em." Giọng nói của Lộ Phượng Ninh êm dịu đến không thể tin được, âm thanh trầm thấp đầy ma mị, "Là do tôi đi chiến trận quá lâu, không chăm sóc được cho em."
Câu cuối của hắn cố ý ngân dài, ở trong không khí rất lâu sau mới tiêu tan, sau khi nghe xong, Sở Tang Lạc cảm thấy một ngọn lửa bùng lên trong lòng, phẫn nộ lan tràn vào tâm trí nổ tung mạnh mẽ, má đỏ như cà chua.