Chương 14

Bốn phía tĩnh lặng như tờ, chỉ còn tiếng gió nhẹ thổi.Toà nhà giảng dạy, lá cây ngọc lan trắng điệp nhẹ nhàng rung rinh. Dưới sự chú ý của đám đông, người toàn đế quốc hy vọng mặc bộ quân phục màu xanh đậm, ôm một Omega trẻ tuổi mặc áo blu trắng. Trên đôi mắt phượng hoàng đều là sự ôn nhu chưa từng thấy.

Mọi người nhịn không được dụi mắt.

Họ không nhìn nhầm chứ? Nghe nhầm chứ?

Thiếu tướng và sinh viên từ phòng thí nghiệm dường như không có liên quan gì, nhưng hình ảnh họ đặt cạnh nhau lại rất hài hòa.

Mặc dù hành động của họ không hoàn toàn hài hòa.

Biểu hiện của Omega trẻ tuổi đối với tướng là vô cùng bài xích, thậm chí là tát hắn, nhưng Thiếu tướng vẫn gọi cậu ta là "Vợ"?! Giọng điệu còn rất ngọt ngào?!

Nhưng Omega trong lòng hắn dường như không hề cảm kích.

Sở Tang Lạc đã tức giận đến cực điểm, Lộ Phượng Ninh làm sao có thể nói như vậy?

Hắn rõ ràng biết... rõ ràng biết cậu muốn ly hôn!

"Lộ Phượng Ninh, anh..."

"Vợ đừng giận nữa, được không?"

"Đặt tôi xuống!"

"Tôi sai rồi."

"Trước mặt nhiều người anh làm trò gì vậy?" Sở Tang Lạc tức giận run lên, âm thanh trầm xuống.

"Vợ yêu, cho anh một cơ hội nữa được không." Giọng của Lộ Phượng Ninh che giấu sự tổn thương không dễ nhận ra, gần như có thể nói là van xin.

"Lộ Phượng Ninh, anh đừng mơ mộng." Sở Tang Lạc thừa nhận rằng có một khoảnh khắc trái tim cậu đã bị rung động, dù sao thì đây cũng là người cậu đã thầm thương suốt nhiều năm, hình bóng Lộ Phượng Ninh tràn ngập trong thanh xuân của cậu, Lộ Phượng Ninh xuất hiện cứu rỗi, kéo cậu ra khỏi bùn lầy, làm cho cậu cảm thấy rằng thế giới này vẫn còn ánh sáng hy vọng.

Nhưng, sự chia xa giữa anh và Tiểu Châu, những năm đau khổ trong lòng vì Niệm Niệm, đứa bé trong bụng vì chắn dao mà mất đi thì nói gì, ai sẽ mua lại khoảng thời gian ấy cho họ?!

Nếu không dứt khoát, chắc chắn sự việc kiếp trước sẽ lại xảy ra.

Cậu không thể tha thứ cho hắn.

Cũng không thể tái phạm lại lỗi lầm.

Lộ Phượng Ninh không buông tay, Sở Tang Lạc cũng không có cách nào.

Hắn là một Alpha có năng lực tinh thần cấp SSS, mạnh mẽ không ai sánh kịp, đặc biệt là trước một Omega yếu đuối nhỏ bé như Sở Tang Lạc.

Triệu chứng thiếu máu khiến Sở Tang Lạc chóng mặt, cảm giác không thoải mái ở bụng càng làm tăng thêm, tầm nhìn trước mắt của Sở Tang Lạc dần trở nên mờ đi, ánh sáng trong cửa kính của tòa nhà giảng dạy ở xa thì đan xen sáng tối, hương thơm mạnh mẽ của hoa mộc lan cũng trở nên nhạt nhòa hơn, Sở Tang Lạc từ từ nhắm mắt, rơi vào một giấc mơ dài đầy mơ hồ trong vòng tay của Lộ Phượng Ninh.

Lộ Phượng Ninh cúi đầu, Lộ Quy Niệm đang cắn cắn môi, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nắm lấy góc áo blu trắng của Sở Tang Lạc.

Nhìn thấy đôi mắt phượng sắc bén của Lộ Phượng Ninh, Lộ Quy Niệm sợ hãi lùi lại một bước, nhưng tay nhỏ vẫn không rời khỏi Sở Tang Lạc.

Cậu cắn môi, đôi mắt giống hệt với Sở Tang Lạc nghẹn ngào, thì thầm: "Cha, cha định đưa baba đi đâu."

"Đưa baba và con về nhà." Lộ Phượng Ninh mềm lòng, sự lạnh lùng và hận thù trên chiến trường đã biến thành hư vô, ở Sở Tang Lạc và Lộ Quy Niệm, hắn chỉ có sự ấm áp và ôn nhu.

Khi một góc nhỏ của sự ấm áp được xé mở, con người ta sẽ muốn nhiều hơn nữa.

Sự ấm áp là một loại thuốc độc không có thuốc giải, xâm nhập vào tâm trí lúc nào không hay, tích tụ chậm rãi, dần dần trở thành một thói quen không thể cai nghiện được.

Những gì dễ dàng có được thường không được trân trọng, khi quay đầu lại, bạn sẽ hối hận không kịp, sự ấm áp là điều rẻ nhất nhưng cũng là điều đắt nhất.

Đắt đến nỗi Lộ Phượng Ninh bây giờ không thể có được bất cứ điều gì.

Sự ấm áp của Sở Tang Lạc dành cho toàn bộ thế giới, nhưng không bao giờ dành cho hắn nữa.

Nghe thấy Lộ Phượng Ninh nói về việc về nhà, ánh sáng lấp lánh trong mắt của Lộ Quy Niệm làm cho Lộ Phượng Ninh đau lòng, nhưng sau đó lại trở nên mờ nhạt đầy bối rối.

Cha Phượng sao có thể đối xử tốt với baba và mình như vậy chứ? Lộ Quy Niệm không thể tin cũng không thể chấp nhận điều đó.

Bé không phải là một đứa trẻ tốt, bé muốn cố gắng trở thành đứa trẻ ngoan mà thầy cô khen ngợi, trở thành đứa trẻ đáng yêu mà tất cả mọi người đều thích, nhưng không ai thích bé, không có ai cả.

Bé không đáng để được yêu thích phải không, bé chỉ có baba, chỉ có baba mới thích bé.

Suốt quãng thời gian qua, cha Phượng Ninh luôn không thích bé, tại vì sao bỗng dưng bây giờ lại thích bé.

Còn nữa, cha Phượng Ninh rất tài giỏi, có lẽ do bé không đủ tốt, không xứng đáng với sự yêu thích của cha.

"Từ Thịnh." Lộ Phượng Ninh gọi Từ Thịnh.

Từ Thịnh hiểu, cúi xuống và mở rộng hai tay: "Tiểu thiếu gia, đến đây, tôi bế cậu."

Lộ Quy Niệm lắc đầu né tránh.

Những người xung quanh càng chú ý hơn, Lộ Phượng Ninh không muốn dừng lại nữa, Từ Thịnh nhìn lên Lộ Phượng Ninh, nhận được sự đồng ý từ Lộ Phượng Ninh, mới bước lên ôm Lộ Quy Niệm lên.

Lộ Phượng Ninh ôm Sở Tang Lạc, phía sau có Từ Thịnh và Lộ Quy Niệm, gật đầu với Thẩm Thanh: "Tôi sẽ đưa cậu ấy về nhà trước."

"Được..." Thẩm Thanh chưa thích nghi được với tình cảnh hiện tại.