Chương 2: Độc nhất phụ nhân tâm (2)

“Liễu Diệp……” Mục Lăng từ trên giường ngồi dậy, kêu tên nha hoàn hồi môn thân cận của nàng, sau khi gọi xong mới đột nhiên nhớ ra hai ngày trước nàng đã cho Liễu Diệp đi. Nha đầu kia theo nàng đã vài chục năm, rốt cuộc không nên để nàng ta đã già rồi còn cùng nàng không yên phận.

Tìm một nha đầu khác đến hầu hạ mình rửa mặt chải đầu, Mục Lăng chậm rãi đi vào tiểu Phật đường cách đó không xa, từ khi nàng biết bản thân không thể sinh dục thì bắt đầu niệm Phật, cho tới bây giờ cũng niệm đã được vài chục năm, mỗi ngày thời gian ngây người tại Phật đường đều nhiều hơn bên ngoài. Hai tháng trước cháu gái dưỡng ở dưới gối nàng qua đời, không lâu sau Ngụy lão tướng quân cũng đột phát bệnh tật qua đời, nàng càng là ngày ngày “tụng kinh” không ngừng, vì để tỏ vẻ thành kính, bên người thậm chí không để ai theo hầu hạ.

Đương nhiên, đây chỉ là làm cho người ngoài xem. Trên thực tế, lần này nàng vào Phật đường một câu cũng không niệm, chỉ từ giữa tượng Phật trống không lấy ra một ít dược liệu.

Thời điểm nàng còn tuổi trẻ hồn nhiên, từng xem qua rất nhiều sách, đối với y học cảm thấy rất hứng thú. Đáng tiếc không bao lâu nàng liền định thân rồi chuẩn bị xuất giá, bởi vậy chỉ học được ít loại công phu da lông, thẳng đến khi hài tử của nàng không còn nữa. Nàng không muốn đem hết thảy Ngụy gia để lại cho nhi tử kẻ thù của mình vì vậy tuy rằng đại phu nói nàng không thể sinh con, nhưng nàng vẫn đi đến thôn trang tĩnh dưỡng, lấy lý do tìm đại phu điều trị thân mình mà bắt đầu học y thuật.

Cha mẹ đối với nàng cực kỳ sủng ái, hạ nhận bên cạnh lại hết sức trung tâm, bản thân nàng cũng hiểu cách lung lạc người, cho nên việc nàng ở thôn trang hồi môn của chính mình học y, người Ngụy gia hoàn toàn không biết gì cả, chỉ nghĩ thân thể nàng không tốt nên ở một chỗ yên tịnh niệm Phật, bảo dưỡng thân thể. Thế nên bất tri bất giác nàng đã học được vài thập niên, tuy không đến mức trở thành một thân thánh thủ nhưng cũng biết không ít về độc dược.

Tất cả tri thức đó của nàng, đều được dùng lên người Ngụy gia.

Ngụy Nguyên Khải vốn dĩ thân thể không tệ, chỉ là có chút bệnh cũ của người lớn tuổi, là do nằm ngấm ngầm thường xuyên đổi dược ông dùng, lại để phòng bếp làm đồ ăn cho nhiều dầu muối, khiến thân thể ông ngày càng nghiêm trọng. Sau khi Thu Nhi của nàng qua đời được một thời gian, đầu tiên nàng hạ dược mạnh làm ông ta trúng gió, cuối cùng nàng dùng giấy ướt phủ một tầng hồ để lên mặt ông, lặng lẽ bức chết ông.

Trước kia nàng lo lắng không có Ngụy Nguyên Khải, Ngụy Cảnh Diệu đã nhận thức mẹ ruột của hắn sẽ đối xử không tốt với cháu gái nàng nên mới giữ lại người này. Hiện tại cháu gái cũng đã đi, nàng còn điều gì phải lo lắng? Đến lúc này nếu nàng còn không làm việc gì khẳng định sẽ bức điên chính mình.

Lại nói bộ dáng không thể tin nổi của Ngụy Nguyên Khải kia khi chết làm nàng thật sự thống khoái. Nam nhân này cả đời tự phụ, chỉ cảm thấy bản thân nàng phụ thuộc vào ông, chưa bao giờ xem trọng nàng, cuối cùng lại chết trên tây nàng, tuyệt đối là một châm chọc quá lớn.

Ngụy Nguyên Khải đã chết, tiếp theo liền đến lượt những người khác.

Chậm rãi mài bột phấn ra từ một khối đá, sau một hồi mài, Mục Lăng cầm bột phất ra khỏi Phật đường, nơi đó có một nữ nhân trên mặt có vết sẹo như một con rết đang chờ sẵn.

Nàng đã hơn năm mươi tuổi, thù hận đối với Ngụy gia cũng đã chôn giấu hơn ba mươi năm, mà mấy năm này, nàng lặng lẽ cứu vài kẻ thù của Ngụy gia và Bình Dương quận chúa, lại chọn trong số đó vài người có thể sử dụng đưa vào phủ, mà nữ nhân trước mặt này chính là kẻ thù của Bình Dương quận chúa.

Bình Dương quận chúa nếu có thể làm ra việc đoạt hôn nhân của người khác, đủ có thể thấy nàng cũng không phải người tốt đẹp gì. Trên thực tế, nàng ta khi còn niên thiếu đã từng đem bức tử một đại tiểu thư không cẩn thận đoạt lấy sự nổi bật của nàng.

Đại tiểu thư kia tuy rằng xuất thân so với Bình Dương quận chúa không tôn quý hơn, nhưng diện mạo mỹ lệ tính cách dịu dàng, khiến cho nhiều người vô cùng yêu mến. Bình Dương quận chúa sinh lòng ghen ghét, cuối cùng sai một tên ăn chơi trác táng đùa giỡn nàng ta, còn truyền lời đồn đãi rằng vị tiểu thư kia có mối quan hệ bừa bãi.

Vị tiểu thư kia vì "thất trinh" nên bị từ hôn, lại bị phụ thân giận tím mặt nhốt lại không cho ăn uống, không bao lâu sau liền hương tiên ngọc vẫn. Nha đầu bên người nàng cũng bị đuổi ra ngoài, trong đó có một người chính là nữ nhân trước mắt.

Mục Lăng là sau khi Bình Dương quận chúa cùng Ngụy Cảnh Diệu thông đồng ở bên nhau mới đi tìm người, vốn dĩ người này trước khi tiểu thư xuất giá đã gả cho làm thê tử của quản sự trong phủ, sau lại bị bán vào thanh lâu nhận hết vũ nhục, đối với Bình Dương quận chúa càng hận thấu xương, không ít chuyện trong tay Mục Lăng đều do nàng làm.

“Lần này cùng trước kia không giống nhau." Nữ nhân mặt sẹo nói.

“Đương nhiên không giống nhau, hiện tại đã không giống nhau.” Ánh mắt Mục Lăng dừng ở trên một cây đào cách đó không xa, thanh âm cơ hồ thấp đến không thể nghe thấy.

Cây đào kia kết quả đào thực chua, chỉ có khi chín mới có thể miễn cưỡng ăn vào miệng, lại vì lớn lên thấp bé nhưng sớm đã phân nhánh nên rất thích hợp leo lên, Thu Nhi của nàng rất thích bò lên trên ngồi. Mỗi lần cây đào kết quả, nàng dù trí nhớ không tốt vẫn nhớ đến lúc ăn..

Năm trước khi đào chín, đứa nhỏ này dưới tàng cây nhặt nửa rổ quả đào, sau đó lấy ra những quả không bị sâu để lại cho nàng ăn, hình ảnh còn rõ ràng trước mắt, hiện tại đào hoa lại một lần nở ra, đứa nhỏ kia lại không còn nữa.

Nữ nhân mặt sẹo “Ha hả” mà nở nụ cười, tiếng cười phát ra làm người nghe sởn tóc gáy. Sau khi cười xong, nàng đột nhiên nói: “Tiểu thiếu gia muốn ra ngoài chơi lại bị quận chúa bắt lại, hiện tại đang ở trong hoa viên phát giận, người bên người hắn đang kêu phòng bếp làm điểm tâm đem qua."

“Cho hắn thêm chút thuốc.” Mục Lăng nói. Nữ nhân này sau khi được nàng mang về, làm công việc nhóm lửa tại phòng bếp, sau lại chậm rãi bắt đầu tiếp xúc vài việc trong bếp, mà nàng cũng là dựa vào nữ nhân này mà lén hạ dược Ngụy Cảnh Diệu, làm hắn không thể khiến người ta có thai.

Chuyện đó làm cũng thực phiền toái, bởi vì có loại độc dược ăn nhiều sẽ làm người ta cảm thấy không khoẻ, mà một khi Ngụy Cảnh Diệu thỉnh thái y tới xem, nói không chừng sẽ phát hiện dấu vết để lại, ăn ít quá cũng không có hiệu quả…… Huống chi, loại độc dược có này có làm người ta lặng lẽ đánh mất một công năng của cơ thể nên cần ăn rất một đoạn thời gian dài mới có phát huy công dụng. May mắn là Ngụy Cảnh Diệu từng có hai đứa nhỏ, Bình Dương quận chúa lại không cho hắn thân cận nữ nhân khác, bởi vậy mấy năm nay trước Bình Dương quận chúa chưa có thai cũng không ai hoài nghi Ngụy Cảnh Diệu ăn phải thứ không nên ăn, chờ tới mấy năm gần đây thì ngay cả là thái y cũng sẽ không tra ra cái gì.

Chỉ là tới hiện tại, nàng lại cảm thấy hối hận đối với việc chính mình trước kia quá mức cẩn thận. Nếu là sớm biết có ngày hôm nay, năm đó nàng nên ra tay tàn nhẫn đem tất cả người Ngụy gia đều độc chết!

Bất quá hiện giờ cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, khi đó nàng có quá nhiều băn khoăn, tự nhiên cũng không làm được chuyện được ăn cả ngã về không.

Nữ nhân mặt sẹo nhanh chóng rời đi, Mục Lăng lại xoay người trở về Phật đường, sau đó lại ở một tượng gỗ Bồ Tát tong Phật đường mở ra một lối ngầm, mở cửa đi ra ngoài, nàng đi tới núi bụi cây phía sau núi giả trong hoa viên.

Cửa này là lúc trước khi nàng xây dựng Phật đường sai người làm, ban đầu nói là do để tiện ra vào, sau nàng lại dùng một tượng Phật che lấp lại, dần dần người khác cũng đã quên sự tồn tại của nó.

Hoa viên Ngụy phủ rất lớn, đình đài lầu các núi giả hồ nước cái gì cần có đều có, địa phương có thể giấu người cũng rất nhiều, Mục Lăng đứng ở sau núi giả, an tĩnh mà nhìn thiếu niên bên cạnh hồ nước cách đó không xa , trong mắt cơ hồ phun ra lửa.

Bình Dương quận chúa là đích trưởng nữ của Triệu Vương , rất được Triệu Vương yêu thương, bên người có không ít hạ nhân giỏi giang. Trước kia nàng băn khoăn rất nhiều, cũng không dám đối với nàng ta cùng đứa nhỏ này xuống tay, nhưng hiện tại cái gì nàng cũng đều mặc kệ.

Đương nhiên, nàng rốt cuộc còn giữ lại vài phần lý trí —— kẻ thù của nàng quá nhiều, nếu là không cẩn thận rút dây động rừng, chỉ sợ cũng không thể đem một lưới bắt hết đám người này.

Thiếu niên bên bờ hồ tên là Ngụy Đình, so với Thu Nhi nhỏ hơn một tuổi, năm nay chỉ mới mười ba, vóc người lại cao lớn, so với thân thể gầy yếu, tâm trí phát dục không được đầy đủ Thu Nhi còn cao một cái đầu. Hiện giờ, người nọ còn đang phát giận: “Còn không phải là chỉ chết một tên ngốc sao? Vậy mà hai tháng qua, nương thế nhưng không cho ta ra khỏi cửa, còn cả đám người ở bên ngoài thế nhưng dám bố trí ta! Thân thể Tổ đã sớm không tốt có liên quan gì đến ta?"

Tình huống ở bên ngoài Mục Lăng ít nhiều cũng biết một chút. Ngụy Đình hài tử duy nhất của Bình Dương quận chúa cùng Ngụy Cảnh Diệu, nhận hết sủng ái nên tự nhiên không tránh được thói kiêu ngạo ương ngạnh, chỉ là trước kia hắn cùng lắm là bị người ta nói vài câu ăn chơi trác táng, gần đây lại có rất nhiều người đồn đãi nói hắn hại chết tỷ tỷ, lại làm tức chết tổ phụ, cuối cùng Bình Dương quận chúa không thể không đem hắn nhốt ở trong nhà.

Những lời đồn đãi đó, tự nhiên có liên quan đến Mục Lăng.

Nàng bất quá chỉ một lão thái thái, tuổi già sức yếu, lại không muốn liên lụy người bên cạnh nên không dám để cho ai biết dự tính của nàng, nên chỉ có thể nghĩ cách làm cho kẻ thù lưu lại trong nhà mới có thể tìm cơ hội báo thù.

Ngụy Đình hiện giờ vẫn đang ghét bỏ nha hoàn đã chết: “Gia hỏa kia cùng lắm là cái đứa ngu ngốc, một đứa nữ nhi mà thôi, chết thì chết có làm sao? Nàng hại ta bị người ngoài cười nhạo, đã sớm nên chết đi rồi!" Hắn mắng vô cùng kích động, mà gã sai vặt bên người hắn cũng không ngừng hùa theo.

Những lời đó Mục Lăng cũng không nghe được rõ ràng nhưng cũng đã đủ để cho nàng phẫn nộ, cuối cùng chỉ cố gắng niệm kinh phật để từ từ bình tâm lại, sau đó đưa mắt chặt chẽ khóa lấy thiếu niên bên hồ.

Thu Nhi của nàng cùng đệ đệ này tiếp xúc rất ít, nhưng vô cùng yêu thích đệ đệ, thường cùng nàng khen ngợi đệ đệ lợi hại. Mỗi lần Ngụy Đình đến thỉnh an nàng, Thu Nhi đều mang hết đồ chơi bảo bối của bản thân cho hắn —— đứa nhỏ kia rất hiểu chuyện, cho dù bị người ta ghét bỏ là đồ ngu ngốc cũng không hiểu, chỉ biết thể hiện thiện ý với người khác, đôi khi vì được cha mẹ đệ đệ đáp lại một chút đã tràn đầy vui mừng trong lòng...

Thu Nhi xác thật ngốc, nhưng Ngụy gia nuôi nàng cả đời cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền, hà tất phải hại đến tính mạng nàng? Còn nói cái gì sợ người khác nghị luận sau lưng? Bên ngoài ai cũng đều biết Bình Dương quận chúa là kiểu người thối rữa đến thế nào, có ai mà không cảm thấy hết sức đồng tình với Thu Nhi bởi vì mẫu thân khó sinh mà thương tổn đến đầu óc?

Ngụy Đình mắng chửi một lúc liền mệt không mắng nữa, nằm trên ghế mơ màng thϊếp đi. Mục Lăng biết, đây là do điểm tâm hắn ăn đã phát huy tác dụng.

Nàng từng hạ dược cho tên này rất nhiều lần, đáng tiếc vẫn chưa tìm được cơ hội động thủ. Hiện giờ người này lại đang nằm ngủ ở nơi vô cùng phù hợp tâm ý nàng, không biết có thể giúp nàng làm được như ý nguyện hay không đây?

Thiếu niên đột nhiên ngủ luôn trong đình hóng gió bên hồ làm gã sai vặt có chút lo lắng, có một tên nhanh chóng đi lấy chậu than, một tên còn lại bồi bên cạnh.

Ngụy Đình thấy thế khẽ nhíu màu, lại không nghĩ gã sai vặt vừa mới đi rồi quay lại, đưa tay vẫy vẫy tên sai vặt còn lại bên người thiếu niên. Gã này quan sát Ngụy Đình một chút, rồi chạy về hướng tên kia.

Mục Lăng thấy vậy, không chút do dự mà từ phía sau núi giả sau bước ra, đẩy mạnh thiếu niên đang ngồi trên ghế vào hồ nước rồi nhanh chóng rời đi.