Chương 1.1: Độc nhất phụ nhân tâm

Phủ Chấn Uy tướng quân ở kinh thành mặc dù không phải vinh hiển nhất nhưng cũng không ai dám thất lễ. Dù sao Ngụy gia đã từng đi theo hoàng đế khai quốc giành lấy giang sơn, tuy rằng trải qua bao lần chìm nổi nhưng lớp thế hệ con cháu sau này vẫn là bậc anh tài, có thể chống đỡ Ngụy gia vững vàng.

Ngụy gia giống như cây cổ thụ cắm rễ ở kinh thành. Ngọn núi có thể rung chuyển bất kỳ lúc nào nhưng theo thời gian, trải qua nhiều mưa gió, rễ cây càng ngày càng bám sâu.

Thế hệ gia chủ này của nhà họ Ngụy là một người có tài trí kiệt xuất. Hắn ta mười lăm tuổi đã đi theo phụ thân lên chiến trường. Trong trận chiến giữa Đại Sở và Nhung tộc lập nên kỳ công, sau lại thêm một lần cứu giá, được đương kim Thánh Thượng sâu sắc coi trọng giao cho chưởng quản một phần ba binh quyền của Đại Sở, cả đời phong quang vô hạn.

Nhưng con người dù có thế nào thì cũng có thời điểm già đi. Ngụy lão tướng quân năm nay đã qua đại thọ năm mươi tám tuổi, mắt mờ tay yếu, nằm một chỗ trên giường, ngay cả nói chuyện cũng câu được câu mất, còn đâu bộ dáng anh tuấn và khí thế trên ngựa năm xưa.

"Bộ dạng hiện tại của người thật sự làm ta cảm thấy hả dạ." Ngồi bên giường Ngụy lão tướng quân là một phụ nhân mặt mũi hiền lành nhưng giọng nói lại không mang chút thiện ý nào, người này chính là thê tử của Ngụy lão tướng quân - Ngụy lão phu nhân Mục Lăng.

Mục Lăng so với Ngụy lão tướng quân nhỏ hơn bốn tuổi, nhưng thoạt nhìn còn có già yếu hơn Ngụy lão tướng quân đang bệnh nặng nhiều, tóc nàng đã bạc, mặt đầy những nếp nhắn, trong tay cầm một chuỗi phật châu, trên người thoang thoảng mùi đàn hương. Vừa nhìn là biết người trường kỳ lễ Phật, nhưng cố tình ánh mắt nhìn về phía Ngụy lão tướng quân lại phi thường căm hận, những thù hằn trong đôi mắt như có vẻ chực tràn ra bất kỳ lúc nào.

"A... Aaa..!" Ngụy lão tướng quân trừng mắt nhìn thê tử, tựa hồ muốn mở miệng răn dạy điều gì đó, nhưng rốt cuộc cái gì cũng không thốt ra được.

"Ngươi đã không thể nói chuyện, cũng đừng uổng công làm gì, thành thật nghe ta nói đi." Ngụy lão phu nhân cầm lấy một cái khăn bên cạnh, nhét vào miệng lão tướng quân, ngữ khí không chút sợ hãi, làm làm cho không khí xung quanh lạnh thêm vài phần.

Ngụy lão tướng quân hiện giờ không thể nhúc nhích, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn thê tử của mình. Trước đây khi Ngụy lão phu nhân bị ông trừng mắt liếc một cái đều sẽ lặng lẽ lui sang một bên, nhưng lúc này đây nàng lại làm ngơ.

"Nói từ đâu đây?" Bắt đầu từ thời điểm ta gả cho ngươi đi.." Giọng Ngụy lão phu nhân nhẹ nhàng, "Lúc ta gả cho ngươi năm mười sáu tuổi, cũng chính là thời điểm hồn nhiên ngây thơ nhất. Sau khi vén khăn hỉ, gặp được bộ dạng phu quân anh tuấn oai hùng, ta liền nóng lòng nghĩ, đây rốt cuộc là phu quân của ta, là người sẽ cùng ta trải qua cả đời... Khi đó trong lòng ta vừa mừng vừa thẹn, đối với cuộc sống tương lai tràn ngập kỳ vọng, lại không hề hay biết chính mình kỳ thật là đang bước vào địa ngục."

Ngụy lão tướng quân thần tình giận dữ, muốn nói lại không thể nói được, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu thị sự phẫn nộ.

"Ngươi cảm thấy ta đang nói nhảm đúng không? Không, ta căn bản là không hề nói năng xằng bậy, chuyện hối hận nhất đời này của ta, chính là nghe theo lời cha mẹ gả cho ngươi. Nếu biết sớm hôm nay, ta thà xuống tóc làm ni cô cũng không muốn gả cho ngươi!" Giọng Ngụy lão phu nhân vô cùng rét lạnh.

Nước dãi Ngụy lão tướng quân theo khóe miệng tràn ra, biểu cảm không dám tin.

"Ngươi không tin sao?" Ngụy lão phu nhân nở nụ cười: "Là ai ở thời điểm ta mang thai dẫn theo tiểu thϊếp cũng đang mang thai về nhà? Là ai hại chết hài tử của ta làm cho ta không còn khả năng có con? Là ai một mũi tên bắn chết ca ca ta? Là ai hại chết chất nữ của ta? Là ngươi! Là Ngụy gia các ngươi! Ngụy Nguyên Khải, ta nhất định sẽ làm các ngươi nợ máu trả bằng máu, ta nhất định phải cho tất cả các ngươi không được chết tử tế!"

Ngụy lão phu nhân cố nén giọng nói xuống thật thấp nhưng Ngụy lão tướng quân vẫn nghe được rõ mồn một sự điên cuồng bên trong lời nói của nàng, cũng làm sắc mặt ông ta trắng bệch, nhưng vẫn phẫn nộ nhìn về phía thê tử của chính mình, trong cổ họng phát ra mấy âm thanh kỳ quái.

"Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ngươi cảm thấy rằng ngươi cho ta vị trí chính thê cũng đã tận tình tận nghĩa đúng không? Ngươi nghĩ rằng ta giống người Ngụy gia các ngươi sao? Haha, ta Mục Lăng tình nguyện sau khi chết không người nhang khói, rơi vào mười tám tầng địa ngục, cũng nhất định phải hủy hoại các ngươi!"

Phật châu trong tay Ngụy lão phu nhân bị nàng kéo đứt, nàng cũng từ từ nhớ lại quá khứ..

Nàng tên là Mục Lăng - Mục gia đích trưởng nữ, thuở nhỏ cha mẹ sủng ái cưng chiều, đệ đệ kính yêu, có thể nói từ trong hũ mật lớn lên. Năm nàng mười sáu tuổi ấy, mang theo mười dặm hồng trang rực rỡ gả vào Ngụy gia. Công công chỉ để ý việc đánh trận, bà bà mặc dù không hòa ái nhưng cũng không đến nỗi xấu, sau khi Mục Lăng gả vào bởi vì trượng phu thường xuyên ra ngoài đánh giặc mà có chút tịch mịch, lại còn bị bà bà soi mói chuyện sinh con, nhưng cũng may bụng nàng cũng không chịu thua kém, rốt cuộc đến năm hai mươi tuổi cũng có thai.

Thời điểm sau khi trượng phu lên đường đi biên cương nàng mới phát hiện mình có thai. Thời gian sau đó được bà bà đã sớm ngóng trông tôn tử nâng lên trời, ngày qua ngày cực kỳ thoải mái, thời điểm mang thai sáu tháng nhận được tin trượng phu sẽ trở về nhà ăn mừng năm mới, lòng cảm thấy tràn đầy vui sướиɠ.

Thế nhưng trượng phu của nàng lại mang về nhà một nữ nhân, một nữ nhân đã mang thai hơn bốn tháng. Hóa ra hai năm nay, trượng phu của nàng ở biên cương đã đem nữ nhi của một thuộc hạ thu vào phòng làm tiểu thϊếp. Hiện giờ tiểu thϊếp kia có thai, hắn liền dẫn theo về phủ.

Đại thể bên người nam nhân có quyền thế ở kinh thành đều có mấy tiểu thϊếp thông phòng, nàng tuy rằng không vui nhưng cũng chỉ có thể cố tiếp nhận, sau đó trơ mắt nhìn thấy trượng phu của chính mình đối đãi ân cần với nữ nhân kia, chưa từng nghĩ rằng, nàng tiếp nhận rồi, nữ nhân chung chồng cùng nàng lại chưa chắc có thể tiếp nhận.