Chương 8

Nhà Chu Thanh Dao ở tầng năm, là một căn hộ nằm ở phía Tây.

Cô bưng cái nồi đã cạn bằng hai tay, quả thật nhẹ hơn lúc bưng ra cửa rất nhiều, nhưng đối với dáng vẻ gầy lộ cả xương của cô thì đây vẫn là một thử thách không mấy dễ dàng.

Cô cứ đi ba bước thở một bước lên đến tầng năm, hai tay bận nên không mở cửa được, đành phải đặt nồi xuống đất trước, lấy chìa khoá trong túi ra.

“Két” một tiếng, cánh cửa sắt hé ra một khe hở.

Trong phòng khách không quá rộng chỉ bật một cái đèn nhỏ, ánh sáng rọi xuống lưng ghế sô pha.

Có một dãy ảnh chụp được treo trên bức tường trắng loang lổ, hầu hết là ảnh gia đình ba người ấm áp, chỉ có một bức là có mặt cô.

Trong bức ảnh đó, Ba Chu ôm Chu Thanh Tiện, Lý Huệ mỉm cười rạng rỡ tựa vào tay trái của ông, còn Chu Thanh Dao thì đứng thững bên phải ông.

Bên này là gia đình hạnh phúc viên mãn, bên còn lại là khuôn mặt vô cảm và gượng gạo khôn cùng.

“— Ha ha, ngựa lớn, đi!”

Trong phòng ngủ chính vang lên tiếng cười đùa và vỗ tay của trẻ con, chất giọng ngây thơ, non nớt búng ra sữa.

Giọng nói lo lắng của Lý Tuệ vang lên ngay sau đó, “Ông cẩn thận một chút, đừng để con ngã đấy.”

(Ở