Nước táo trào ra từ khóe miệng Lục Vĩ Linh Hồ, khiến tiếng nhai giòn tan này càng làm người thèm thuồng hơn.
"Đây là quả táo gì, thế mà ăn ngon như vậy?"
Hai cái tai của Lục Vĩ Linh Hồ đều dựng lên, căn bản không có thời gian đi hỏi, ôm lấy quả táo gặm từng miếng từng miếng một mà nhai.
Quả táo giòn tan, hơn nữa vị táo rất ngon, cắn một miếng thôi cũng khiến người ta ghiền.
Có vị ngọt vô tận trong vị chua nhẹ, để cái miệng trống rỗng lấp đầy ngay lập tức.
Nhất là khi lượng lớn nước táo được nuốt xuống, loại cảm giác thỏa mãn kia gần như khiến Lục Vĩ Linh Hồ phải rùng mình một cái.
Quá sung sướиɠ!
Nó chưa bao giờ nghĩ tới, một quả táo mà lại có thể ăn ngon tới như vậy.
Đây không phải là quả táo, đây là Tiên quả!
Ta nên sớm đoán được, tỷ tỷ làm sao có thể xem một quả táo như bảo bối được.
"Tạch tạch tạch —— "
Chỉ với thời gian mấy hơi thở, Lục Vĩ Linh Hồ đã gặm sạch quả táo, ngay cả hột táo cũng nuốt luôn.
Suong sướиɠ tới xoa cái bụng nhỏ, hài lòng vươn đầu lưỡi liếʍ lấy một vòng bờ môi, "Ăn ngon, đây là thứ ngon nhất mà ta từng nếm qua!"
Đát Kỷ nhịn không được nhắc nhở: "Ngươi đừng vội nghỉ ngơi."
Lục Vĩ Linh Hồ hơi sững sờ, đột nhiên cảm thấy bên trong bụng của mình đột nhiên nóng rực, như thể nuốt linh dược vậy.
Ngoài đó ra, trong đầu đột nhiên vang lên từng trang thanh âm truyền đạo thâm ảo tối nghĩa.
Toàn thân nó chấn động, rồi lập tức đứng người lên.
Đầu óc không khỏi trống rỗng, đắm chìm vào bên trong thanh âm đại đạo.
Một lát sau, nó mờ mịt mở to mắt.
Chỉ cảm thấy đầu óc của mình vô cùng thư thái khó mà diễn tả được, giống như tiềm lực có được phát triển, những vấn đề khó mà trước kia không thể hiểu nổi lập tức hiểu ra một cách dễ dàng.
Lục Vĩ Linh Hồ chấn kinh tới lông đều dựng lên, kinh ngạc nói: "Tỷ tỷ, trong quả táo này thế mà ẩn chứa đạo vận!"
"Ngươi còn không tính quá đần, không lãng phí quả táo này." Đát Kỷ cười nói.
Quả táo này còn là lúc nàng ta ăn cơm tối âm thầm giữ lại.
Lục Vĩ Linh Hồ có quá nhiều nghi vấn, tò mò hỏi: "Tỷ tỷ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tại sao ngươi có thể có được quả táo này?"
Ba cây linh dược mà nàng ta mang tới đều không chống đỡ nổi một phần mười của quả táo này.
Tỷ tỷ vẫn là tỷ tỷ, trâu bò!
"Quả táo này là chủ nhân trồng mà ra, tu vi chủ nhân thông thiên lại chỉ thích lấy thân thể phàm nhân hành tẩu trong thiên địa, bởi vậy, sau này ngươi gặp được hắn thế nhưng là tuyệt đối không được có bất kỳ ý đồ mạo phạm gì." Đát Kỷ nói lời nhắc nhở.
"Hắn lại là đại lão ẩn thế?"! Lục Vĩ Linh Hồ che miệng của mình, dọa tới sáu cái đuôi đều dựng thẳng lên.
Thật là đáng sợ, chính mình đã có ý nghĩ muốn giáo huấn hắn nhiều lần, còn may chưa có ra tay, bằng không tấm thân thể này khả năng đã không còn.
Lục Vĩ Linh Hồ vội vàng mong đợi mà hỏi: "Tỷ tỷ, thương thế của ngươi hắn có thể chữa khỏi giúp ngươi sao?"
"Chủ nhân đã bắt đầu chữa cho ta, thương thế chuyển biến tốt lên rất nhiều." Đát Kỷ khẽ gật đầu.
"Quá tốt rồi!" Lục Vĩ Linh Hồ vui tới phát khóc, nhào vào trong ngực của Đát Kỷ, cái đuôi bởi vui sướиɠ mà phe phẩy liên hồi.
Đát Kỷ yêu thương xoa đầu nó, "Ta nên trở về rồi, ngươi phải chiếu cố chính ngươi cho thật tốt, nhớ tỷ tỷ thì tới gặp một chút."
Lục Vĩ Linh Hồ gật đầu lia lịa, "Tỷ tỷ, ngươi nhanh đi về đi, đừng chọc tới cao nhân không cao hứng."
Cáo biệt Lục Vĩ Linh Hồ, Đát Kỷ trở vào Tứ Hợp viện.
Đã thấy một bóng người đang đứng ở cổng Tứ Hợp viện, nghi hoặc nhìn chính mình.
"Lý công tử." Đát Kỷ hơi kinh hãi, khẩn trương tới cắn môi chính mình.
Chính mình quá ngây thơ rồi, chút đạo hạnh tầm thường đó của mình làm sao có thể giấu diếm được Lý công tử, nếu như hắn tức giận thì mình nên làm cái gì?
Lý Niệm Phàm hỏi: "Đã muộn như thế rồi ngươi còn ra ngoài làm cái gì?"
Đát Kỷ cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Thật xin lỗi, ta đã dùng một quả táo cho muội muội của ta ăn."
"Ngươi còn có muội muội?" Lý Niệm Phàm kinh ngạc nhìn vào Đát Kỷ.
Đát Kỷ khẽ gật đầu, "Ừm, nó là một con hồ ly nhỏ."
"Khó trách vừa rồi ta nghe được tiếng kêu của hồ ly từ bên ngoài truyền vào." Lý Niệm Phàm giật mình rồi gật đầu nói.
Đồng thời lại cảm thấy có chút buồn cười, nử tử chính là có ý tứ, thích nhận tỷ muội với động vật nhỏ, về phần nam tử thì càng có ý tứ, thích nhận động vật nhỏ làm con trai con gái của mình.
"Lý công tử, ngươi không tức giận chứ?" Đát Kỷ bất an nhìn vào Lý Niệm Phàm.
"Chuyện này có gì mà phải tức giận, chỉ là một quả táo mà thôi, ngươi khẩn trương như vậy làm cái gì." Lý Niệm Phàm lắc đầu không thể không cười khổ, nữ tử thời cổ đại chính là thận trọng như vậy, tư tưởng phong kiến tới làm cho người phải đau lòng.
"Đúng rồi, đó là một con hồ ly gì vậy, nó có sáu cái đuôi sao?" Lý Niệm Phàm thuận miệng hỏi.
Nói tới hồ ly, hắn không thể không nhớ tới con hồ ly có sáu đuôi mà hắn cứu ba năm trước đây.
Lúc đó, thấy nó có sáu cái đuôi và bản thân bị thương nặng, nhịn không được sinh lòng trắc ẩn nên đã ra tay cứu sống nó.
Còn nhớ rõ, sau khi cứu được, con hồ ly đó dùng sáu cái đuôi cọ vào người mình, mềm mại và rất thoải mái.
Sau khi xuay người bước đi từng bước một, lúc này mới lưu luyến không rời mà rời đi.
Trong mắt Lý Niệm Phàm không khỏi hiện lên sự hồi ức.
Sáu cái đuôi, tám thành là một con yêu tinh hồ ly, cũng không biết nó bây giờ thế nào?
Năm đó tốt xấu gì ta cũng cứu được nó, vậy mà cũng không biết tới báo ân, ai.
Đát Kỷ thì giật mình trong lòng, quả nhiên cái gì cũng không gạt được Lý công tử.
Gật đầu nói: "Lý công tử, muội muội của ta đúng là Lục Vĩ Linh Hồ"
"Ừm? Thật sự là nó?" Lý Niệm Phàm kinh ngạc nhìn vào Đát Kỷ, sau đó không thể nín cười được, "Nghĩ không ra ta và nó vẫn rất có duyên phận, sau này nó lại tới, ngươi đưa cho nó nhiều thức ăn một chút."
Con hồ ly này xem như yêu tinh chỉ sợ thực lực cũng không mạnh, lần trước gặp được nó thì bản thân nó bị trọng thương, lần này thế mà còn muốn tới đòi ăn, sống thảm a.
"Thật sao?" Đát Kỷ một mặt kích động, nơi này bất cứ một vật gì đối với bên ngoài mà nói thì đều là cơ duyên, Lý công tử thế mà bỏ được để cho ta đưa ra ngoài?
Lúc đầu, nàng ta âm thầm giấu lại quả táo đã làm xong chuẩn bị sẽ bị Lý công tử trách cứ, lại không nghĩ ra thế mà còn có niềm vui ngoài ý muốn.
Lý công tử nói duyên phận là có ý gì, chẳng lẽ là đang ám chỉ chính mình cái gì?
Không phải là muốn hai tỷ muội chúng ta cùng một chỗ tới hầu hạ công tử chứ?
Nếu thật là như vậy, muội muội của mình thật có phúc!
"Đã muốn như vậy rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi." Lý Niệm Phàm thì ngáp một cái, từ từ quay người về tới phòng.
Đi tới thế giới tu tiên, hắn sớm đã dưỡng thành thói quen đi ngủ sớm dậy sớm, hơn nữa giấc ngủ có chất lượng cực kỳ tốt đến không ngờ, sau khi ngủ dậy thì đầy tinh thần và năng lượng, có tinh thần tốt trong một ngày.
Hôm sau.
Sắc trời hơi sáng, Tần Mạn Vân đã xuất hiện ở trong quán rượu kia.
Sắc mặt nàng ngưng trọng, hồi hợp và mong đợi.
Bởi vì lời nói kia của Mạnh Quân Lương, nàng ta một đêm không ngủ, một mực chờ tới ngày hôm sau.
"Thư sinh kia nói, bảo hôm nay ta tới nghe cố sự, nếu như ngộ tính đầy đủ thì có thể lĩnh ngộ một chút huyền diệu trong đó, đến cùng sẽ nói cái gì, chẳng lẽ là đang khảo nghiệm ngộ tính của ta sao?"
Ở bên cạnh Tần Mạn Vân, Lạc Thi Vũ liên tục ngáp dài với quầng thâm dưới mắt.
Hôm qua nàng ta cũng là một đêm không ngủ, nguyên nhân chính là bị Tần Mạn Vân đòi nàng ta kể đoạn chuyện trước đó của cố sự Tây Du Ký, dẫn tới thể xác tinh thần đều mệt.