Chương 47: Ôi tỷ tỷ của ta trở thành ngốc sau khi biến hình rồi

Mạnh Quân Lương nhìn vào Tần Mạn Vân, đôi mắt của anh ấy rất bình thản và khiêm tốn, có một loại trí tuệ nhìn thấu mọi thứ.

Thản nhiên nói: "Ngươi có nhìn thấy những người phàm tục kia không, mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì đi nghỉ, chỉ để sống trong thế giới phàm tục một trăm nă, người tu tien cao cao tại thượng lại có thể sống ngàn năm vạn năm! Bọn họ cũng rất muốn biết vì sao chính mình không thể tu tiên, ngươi sẽ đi nói cho bọn họ sao?"

Thân thể mềm mại Tần Mạn Vân khẽ run lên, giống như được người cảnh tỉnh, sững sờ ngay tại chỗ.

Trong lòng của nàng đã có đáp án.

Đó chính là ... tư cách!

Câu trả lời cho một số câu hỏi cần phải có đủ tư cách mới có thể biết được.

Giống như đám phàm nhân này, nếu như bọn họ đi cầu đạo, người có tư chất loại tốt còn có thể gia nhập sư môn, nhưng người có tư chất kém thì bình thường một câu vô duyên rồi bị đuổi đi.

Bọn họ chắc chắn sẽ hỏi, dựa vào cái gì chính mình vô duyên? Nhưng, sẽ không có người nói cho bọn họ biết đáp án.

Tần Mạn Vân tự nhận, cũng sẽ không đi trả lời một vấn đề nhàm chán như vậy với một phàm nhân.

Nàng ta cắn răng, lại bái thư sinh một bái nữa, mở miệng nói ra: "Thỉnh cầu tiền bối nói cho ta biết câu trả lời!"

Thư sinh im lặng một lát, lúc này mới nói: "Sự vận hành giữa thiên và địa đều có quy tắc riêng, ta cũng chỉ có thể lục lọi được một hai trong đó, nhưng nguyên nhân cụ thể, có lẽ chỉ có người lập ra quy tắc mới hiểu được."

Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng bầu trời, đôi mắt bình tĩnh như trước, cũng không biết nhìn về phía phương nào.

"Người lập ra quy tắc?"

Con ngươi Tần Mạn Vân bỗng nhiên co rụt lại, huyết dịch trên người chảy ngược, một luồng hơi lạnh bay thẳng lêи đỉиɦ đầu, không tự chủ được rùng mình một cái.

Kết hợp giảng cố sự, cái gọi là người lập ra quy tắc chẳng phải là Thiên Cung?!

Đầu óc của nàng trống rỗng, không còn dám nghĩ tiếp.

Mạnh Quân Lương mở miệng nói: "Nếu như ngươi muốn biết nguyên nhân, không ngại tới nghe Tây Du Ký nhiều một chút, chuyện sau đó trong cố sự, ngộ tính đầy đủ hẳn là có thể lĩnh ngộ."

"Thụ giáo." Tần Mạn Vân bái thật sâu một cái, không còn dám quấy rầy, cáo từ rời đi.

Lúc này, dưới bóng đêm Tứ Hợp viện lộ ra yên tĩnh khác thường.

Trong toàn bộ Tứ Hợp viện, chỉ có một cái phòng là có ánh sáng.

Lý Niệm Phàm đang ở trên tô tô vẽ vẽ ở trên một tờ giấy trắng, vẻ mặt chăm chú, có vẻ như đang thiết kế cái gì đó.

Mà ở trên mặt bàn trước mặt hắn, đặt gọn gàng một con dao khắc, một nhánh tre, một cặp sừng và một ít gân bò.

Hắn chuẩn bị chế tạo một cây cung tiễn!

Ý nghĩ này nảy sinh ra là khi nhìn thấy đám người Lạc Hoàng đưa con trâu kia tới.

Con trâu này cũng không biết là chủng loại gì, thân thể cường tráng, hơn xa trâu bình thường, sừng trâu đủ lớn, gân trâu cũng đủ cứng cỏi, thật sự là vật liệu hiếm có, Lý Niệm Phàm nhất thời ngứa nghề, trong đầu sinh ra ý nghĩ chế tạo một cây cung bằng sừng trâu.

Cành trúc dùng tới thì là được cắt từ khóm tre lớn nhất ở hậu viện, cũng là tài liệu tốt hiếm có.

Cung sừng trâu là tác phẩm đỉnh cao về cung tiễn ở kiếp trước của Lý Niệm Phàm, do sừng trâu, trúc mộc thai, gân trâu, keo động vật và các vật liệu khác được xử lý qua hàng trăm quy trình mà thành, có khảo nghiệm cực cao đối với kỹ thuật.

Nhưng cái gọi là độ khó đương nhiên không phải là vấn đề đối với Lý Niệm Phàm.

"Trước kia chính mình đi săn, không chỉ phải dựa vào Đại Hắc, có đôi khi còn phải dựa vào vận khí, chỉ có đánh tay đôi mới có cơ hội, làm sao bây giờ mới nhớ tới chế tạo một cái cung tiễn, thật sự là ngốc nghếch." Lý Niệm Phàm không thể không lắc đầu thầm nghĩ.

Sau này có cung tiễn, muốn ăn thịt rừng xem như dễ dàng hơn.

Lý Niệm Phàm ngừng bút, nhìn thiết kế trước mắt, hài lòng khẽ gật đầu.

Khâu thiết kế đã giải quyết, hôm nay chỉ tới đây thôi, ngày mai bắt đầu chính thức chế tạo!

Hắn hướng về phía Kiếm Hà Tiên ngọc trong phòng nói: "Bóng đèn, tắt đi."

Lập tức, ánh sáng thánh khiết quanh thân Kiếm Hà Tiên ngọc nhanh chóng biến mất, căn phòng rơi vào trong bóng tối.

"Thế giới tu tiên thật tốt, Tiên ngọc này không chỉ có thể làm bóng đèn, mà còn có thể điều khiển bằng giọng nói, thật tiện lợi." Lý Niệm Phàm duỗi lưng một cái nằm vào trên giường.

Ở trên một cây đại thụ cách Tứ Hợp viện không xa, một con Lục Vĩ Linh Hồ cử động tứ chi và nhẹ nhàng bò tới ngọn cây, ánh mắt linh động nhìn vào Tứ Hợp viện, bên trong miệng thi thoảng phát ra tiếng "chi chi chi."

Nhảy lên nhảy xuống, có vẻ hơi long lắng và rất đáng yêu.

Lông trắng của nó sáng trắng dưới ánh trăng.

"Kẹt kẹt."

Cửa Tứ Hợp viện từ từ mở ra, Đát Kỷ len lén từ bên trong nhô cái đầu ra, sau đó cất bước nhẹ nhàng đi ra.

"Tỷ tỷ."

Lục Vĩ Linh Hồ nhìn thấy Đát Kỷ, trên mặt Lục Vĩ Linh Hồ lộ ra tràn đầy vẻ vui mừng và cái mông nhỏ của nó vểnh lên lao về phía Đát Kỷ.

"Tỷ tỷ, nhân loại kia có khi dễ ngươi không?" Nàng ta không kịp chờ đợi mà hỏi, trong ánh mắt đầy vẻ hung dữ, một khi tỷ tỷ mà bị khi dễ thì nó có thể danh chính ngôn thuận đi diệt phàm nhân kia.

Đát Kỷ ôm Lục Vĩ Linh Hồ vào trong ngực, vuốt ve nói: "Chỉ nhân rất tốt đối với ta, ngươi thế nhưng tuyệt đối đừng có suy nghĩ không tốt đối với hắn, rất nguy hiểm."

Tu vi của Lý công tử siêu phàm thoát tục, Lục Vĩ Linh Hồ chút đạo hạnh đó ở trước mặt hắn đoán chừng không khác gì trẻ con.

"Chủ nhân?"

Lục Vĩ Linh Hồ trợn to hai mắt nhỏ, kinh ngạc nói: "Tỷ tỷ, ngươi thế mà gọi hắn là chủ nhân?"

Tỷ tỷ của mình tâm cao khí ngạo, thiên chi kiêu hồ, thế mà nhận phàm nhân kia làm chủ nhân?

Không phải nói nàng ta đi báo ân sao? Xem như gả đi cũng tốt hơn so với nhận người làm chủ chứ?

Thật không có tôn nghiêm!

Đát Kỷ nghiêm túc mà gật đầu, ngược lại một mặt hạnh phúc, "Lý công tử là thượng tiên, có đại ân với ta, nhận hắn làm chủ là may mắn lớn nhất đời này của ta."

"Tỷ tỷ, ngươi, ngươi, ngươi ..." Đầu óc của Linh Hồ sáu đuôi trở nên trống rỗng, trong đầu đầy dấu hỏi chấm.

Nó dùng móng vuốt nhỏ ôm lấy đầu của mình, nghĩ như thế nào cũng không hiểu.

"Mau nhìn, tỷ tỷ mang cho cho ngươi thứ tốt." Đát Kỷ vụиɠ ŧяộʍ móc ra một quả táo từ trong ngực.

Lục Vĩ Linh Hồ lúc đầu còn có chút chờ mong, khi thấy quả táo thì hoàn toàn trợn tròn mắt.

Chỉ là một quả táo mà thôi?

Đây được xem là đồ tốt?

Nó đưa mũi tới ngửi, hương vị quả thực rất thơm, nhưng có thơm hơn nữa thì cũng chỉ là quả táo a.

Tỷ tỷ của mình đây là bị làm sao, vậy mà cho rằng quả táo là bảo bối?

Một loạt các câu nói của tỷ tỷ, chính mình căn bản nghe không hiểu a, chẳng lẽ trở thành ngốc sau khi biến hóa?

Chẳng lẽ thương thế bởi thiên lôi đã ảnh hưởng tới trí thông minh sao?

Trong hốc mắt Lục Vĩ Linh Hồ đã hiện ra nước mắt, nức nở mà nói: "Tỷ tỷ, ta cũng mang theo đồ tốt cho ngươi, ngươi tranh thủ thời gian ăn một chút."

Yêu lực màu trắng từ trên người nó hiện lên, trước mặt hiện ra ba cây linh dược tiên thảo khác nhau.

"Băng!"

Đát Kỷ nhìn thấu suy nghĩ cẩn thận của Lục Vĩ Linh Hồ, gõ vào đầu nhỏ của Lục Vĩ Linh Hồ một cái, "Không được suy nghĩ bậy bạ, nếm quả táo này một chút thì ngươi sẽ biết."

Lục Vĩ Linh Hồ vô cùng đáng yêu xoa xoa đầu của mình, nghi hoặc đánh giá quả táo trước mặt.

Đỏ rực, giống như là phát ra ánh đỏ, hình dáng đúng quy tắc là hình tròn, bề ngoài rất đẹp.

Hay là thứ này ẩn giấu cái gì?

Nó há to miệng ra, cắn một miếng tới thử.

"Răng rắc!"

Tiếng xốp giòn vang lên ở trong màn đêm tỏ ra vô cùng rõ ràng.

Nước quả táo cũng theo đó mà vọt bắn ra ngoài, phần nhiều là tràn vào trong miệng của Lục Vĩ Linh Hồ.

Hả?

Lục Vĩ Linh Hồ đầu tiên là sững sờ, sau đó thì miệng nhỏ hơi động, bắt đầu nhai nuốt nhanh chóng.

"Tạch tạch tạch —— "