Chương 46: Con đường tiên phàm, vì sao mà đứt?

Bất tri bất giác, mặt trời đã đi về phía tây.

Nhưng, toàn bộ người ở quán rượu đều giống như không cảm nhận được thời gian trôi qua, vẫn chú ý lắng nghe, lắng nghe cẩn thận.

Giọng điệu của Mạnh Quân Lương không biến hóa một chút nào, không nhanh không chậm nói: "Phật Tổ lật lòng bàn tay, đẩy Hầu Vương này ra ngoài Tây Thiên môn, năm ngón tay hóa thành năm ngọn núi kim, mộc, thủy, hỏa, thổ liền kề nhau, gọi là "Ngũ Hành sơn", nhẹ nhàng trấn áp hắn ta. Các Lôi Thần và A Na, Già Diệp, từng người lần lượt đặt hai lòng bàn tay vào nhau rồi niệm: "Thiện tai! Thiện tai""

"Nắm ấy trứng hóa học làm người, lập chí tu hành quả đạo chân, vạn kiếp không rời khỏi nơi này, một khi có biến tán tinh thần, khi thiên phạm thượng, trộm đan làm hỗn loạn thiên đình. Tội ác tày trời hiện có trả, không biết ngày nào mới chuyển mình. Hãy đoán trước điều gì sẽ xảy ra, chờ đợi lắng nghe hồi sau sẽ rõ."

Cái này... Kết thúc?

Theo Mạnh Quân Lương vỗ bàn một cái, mọi người mới như từ trong mộng tỉnh lại.

Tuy rằng rất muốn biết chuyện tiếp theo sẽ như thế nào, nhưng thế mà chẳng có một ai thúc giục, mà là cùng nhau đứng lên, lấy lễ của thư sinh thi lễ với Mạnh Quân Lương một cái.

Tần Mạn Vân cũng đứng dậy, làm lễ của một người đệ tử.

Nàng ta nhìn vào thư sinh đi chân trần đi ra khỏi quán rượu kia, ánh mắt phức tạp.

Lạc Thi Vũ thì thở phào nhẹ nhõm, đầy vẻ mong mỏi nói: "Thật tuyệt nếu như ta được đến Tiên giới."

Tần Mạn Vân thì cười khổ lắc đầu, "Thi Vũ, ngươi đi Tiên giới thế nhưng không nhìn được những thứ được nói trong cố sự."

"A? Mạn Vân tỷ tỷ cảm thấy cố sự là giả?" Lạc Thi Vũ nhíu mày nhìn vào Tần Mạn Vân.

"Tự nhiên không phải giả." Tần Mạn Vân tiếp tục lắc đầu.

Lạc Thi Vân không hiểu ý tứ của nàng.

Vào lúc này, Lạc Hoàng đi tới, cười nói: "Tần cô nương nói không sai, ở đây nói chính là Thiên Cung, mà không phải Tiên giới! Thi Vũ, ngộ tính của ngươi còn chưa đủ a."

Lúc này Lạc Thi Vũ mới chợt hiểu.

Thiên cung so với Tiên giới mà nói thì cấp độ cao hơn rất nhiều, khó trách có thể thống lĩnh mười vạn thiên binh thiên tướng, có được Bàn Đào và Tiên đan loại thần vật cỡ này.

Tần Mạn Vân thở dài nói: "Tổ tiên của Lâm Tiên đạo cung ta trong lịch sử từng có tiên tổ thành tiên, có được đạo thống truyền thừa, đối với Tiên giới vẫn hơi hiểu biết, nhưng ... so với nội dung trong cố sự thì đó chỉ như là chẳng tính là gì."

Tiên giới cũng không phải nơi nào cũng tốt đẹp, cũng có cạnh tranh, cũng có phân chia kẻ giàu người nghèo.

"Mạn Vân tỷ tỷ, Lâm Tiên đạo cung có ghi chép liên quan với Thiên Cung không?" Lạc Thi Vũ tò mò hỏi.

"Không có." Tần Mạn Vân lắc đầu, "Loại chuyện tầng thứ này đã không phải là chúng ta có thể tưởng tượng được."

Coi như tổ tiên thành tiên, đoán chừng cũng không bằng một tên lính quèn trong mười vạn thiên binh kia.

Không phải nàng ta giấu diếm, mà sự thật là như vậy.

Vị đại nhân vật trong miệng Lạc Thi Vũ này có cấp độ chỉ sợ lớn tới kinh thiên động địa!

Chung Tú đột nhiên cảm khái nói: "Nghĩ không ra Tề Thiên Địa Thánh kia có tu vi bất tử bất diệt, cuối cùng thế mà cũng bị Phật Tổ trấn áp một cách dễ dàng, đó phải là tu vi kinh khủng tới cỡ nào a?"

"Đừng nói nữa! Nhân vật bực này không phải chúng ta là có thể bàn tán một cách tùy tiện!" Lạc Hoàng vội vàng ngăn lại, đồng thời dùng giọng nói tràn ngập sự kính trọng mà nói: "Cũng chỉ có Lý công tử loại nhân vật siêu phàm thoát tục kia mới dám kể những nhân vật phi thường này theo cách kể cố sự."

Đừng nói Phật Như lai đại lão bực này, xem như Na Tra, Nhị Lang Thần thiên tướng cỡ này cũng không phải bọn họ dám đùa nghịch một cách tùy tiện.

Chỉ có thể một mực ghi tạc vào đáy lòng, âm thầm cúng bái.

"Cha, ngươi nói chỗ Lý công tử sẽ có Bàn Đào không?" Lạc Thi Vũ đột nhiên tò mò mà hỏi

"Không thể..."

Lạc Hoàng lắc đầu mà không nghĩ ngợi chút nào, tuy nhiên sau đó lại đột nhiên dừng lại, con ngươi co rút lại thành kim khâu.

Thật đúng là khả năng có!

Lý công tử là người như thế nào, là nhân vật còn muốn trâu hơn so với Như Lai trong cố sự, có Bàn Đào thì có gì kỳ lạ?

Tần Mạn Vân thì sợ ngây người, gần như là run rẩy hỏi: "Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy vị đại nhân vật kia có Bàn Đào?"

Lạc Hoàng không nói gì, Lạc Thi Vũ thì lại khẽ gật đầu, thấp giọng nói: "Rất có thể!"

"Mạn Vân tỷ tỷ, ngươi không biết trước đó chúng ta đã trải qua những gì đâu." Lạc Thi Vũ mang theo hồi ức, "Lần đầu tiên lúc ta gặp Lý công tử, hắn mời ta ăn một quả dưa hấu, là chủng loại rất rất bình thường kia, nhưng là ... lại làm cho ta trực tiếp đột phá tới Trúc Cơ kỳ! Ngươi có tưởng tượng được không? Bên trong dưa hấu kia thế mà ẩn chứa đạo vận!"

"Bên cạnh Lý công tử có một cái Tiên khí, lấy tên gọi là máy lọc không khí và máy, hút vào không khí, phun ra lại là linh khí! Linh khí có liên tục không ngừng! Có có một cái Tiên khí, tên là máy lọc nước, nước bình thường đi vào, linh thủy đi ra! Ta tặng công tử một cái ngọc bội hộ thân bình thường, hắn tùy tiện thêm vài nét, trực tiếp cho Phượng Hoàng chân linh cho ngọc bội! Hắn viết một bộ câu đối, trong đó thế mà ẩn chứa con đường trường sinh! Hắn mời chúng ta ăn lẩu, cái nổi ẩn chứa đạo âm dương, ngay cả bên trong rau củ cũng ẩn chứa đạo vận!"

"Còn có, trà mà hôm nay chúng ta vừa mới uống..."

Lạc Thi Vũ càng nói thì ngay cả mình cũng cảm thấy kinh hãi, trước đó không có sắp xếp lại, lúc này nghĩ lại, khắp toàn thân Lý công tử từ trên xuống dưới, không có một chỗ nào là không tầm thường!

Tê ——

Mỗi lần nói ra một loại đồ vật, Tần Mạn Vân đều hít vào một ngụm khí lặng, thẳng tới cuối cùng, thiếu chút nữa thì trực tiếp hôn mê.

Quá đáng sợ, khiến cho người ta tê cả da đầu!

Những thứ mà Lý công tử có đều là vật của tiên nhân, đại nhân vật cao quý như vậy, có được Bàn Đào thì đúng là chẳng có gì mà phải kinh ngạc.

Đây chính là Bàn Đào a, một trái Bàn Đào là có thể lập tức để cho người ta trường sinh bất tử, phi thăng thành tiên, tuổi thọ ngang với thiên địa!

Đây là mục tiêu cuối cùng mà vô số người tu tiên vẫn luôn hằng mong ước.

"Khụ khụ." Lạc Hoàng ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: "Bàn Đào đối với Lý công tử mà nói khả năng chỉ là thứ tầm thường, nhưng cũng không phải là thứ chúng ta có thể mơ ước, nhanh bỏ đi suy nghĩ không thực tế này đi, chớ có chọc giận Lý công tử!"

Lạc Thi Vũ và Tần Mạn Vân đều khẽ gật đầu, không dám yêu cầu xa vời đối với Bàn Đào.

Chỉ cầu Lý công tử có thể ném ra một chút thứ gì đó, đó cũng đủ để chính mình hưởng thụ cả đời.

Cơn tróng trong lòng Tần Mạn Vân thật lâu khó mà bình tĩnh lại, mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay thực sự là quá rung động, không giây phút nào không đánh thẳng vào đầu óc của nàng.

Chuyến đi tới Càn Long tiên triều này của chính mình, đến cùng gặp được một cơ duyên lớn kinh người như thế nào a!

Nàng ta từ từ đi ra quán rượu.

Đã thấy, ở bên bờ một con sông cách đó không xa, vị thư sinh kia đang khoanh chân ngồi ở dưới một gốc cây liễu, mặt hướng về hồ nước, hai mắt khép hờ.

Lúc này sắc trời đã tối, ánh trăng nhàn nhạt từ trên trời chiếu xuống, phủ lên thân ảnh của thư sinh, như muốn phủ lên người hắn một chiếc áo khoác màu bạc.

Trông thư sinh vẫn chỉ là một thư sinh yếu đuối không có gì đặc biệt, nhưng Tần Mạn Vân càng nhìn chằm chằm vào đó, ngược lại thì càng cảm thấy dáng người trở nên mờ mịt hư ảo, mơ hồ cảm thấy hắn đã hòa thành một thể với hoàn cảnh xung quanh vậy.

Nàng ta do dự một chút, nhấc chân đi về phía thư sinh kia.

Tần Mạn Vân cung kính nói: "Tiểu nữ tử Tần Mạn Vân, bái kiến tiền bối."

Mạnh Quân Lương từ từ mở mắt ra, thản nhiên nói: "Ta chẳng qua chỉ là một thư sinh phàm nhân, mà ngươi là người tu tiên, gọi ta là tiền bối thì không ổn!"

"Người thông hiểu làm tấm gương, đây là thiết luật." Thần Mạn Vân hạ tư thái của mình xuống rất thấp, "Có một vấn đề khốn nhiễu tiểu nữ rất lâu, khẩn cầu tiền bối giải hoặc."

Mạnh Quân Lương nhìn vào nàng ta, "Vấn đề gì?"

Tần Mạn Vân hít sâu một hơi, cắn môi mà nói: "Tiểu nữ tử cả gan, xin hỏi ... Con đường tiên phàm, vì sao mà đứt?"