Phương Nghi chạy lại, có chút đờ người trước người con gái đang ôm mình run rẩy ở một góc kia. Tóc tai bù xù, quần áo lộn xộn, riêng áo đã bị tên kia xé thành mấy mảnh. Nó chợt nhận ra gương mặt có hơi quen thuộc, ngẫm một hồi rất nhanh nó lại nhận ra, người con gái này không ai khác là một trong hai cô bạn mà An mỹ nhân của nó dẫn vào.
“Chị... Không sao... Đừng sợ... Bọn nó bị em đánh bầm dập rồi, bị cán bộ dẫn đi rồi. Không sao, không làm hại chị được.”
Nói, nó khẽ vuốt vuốt lại mái tóc cho Hải Quỳnh. Phương Nghi còn nhớ trong balo Hữu Khanh có cất chiếc hoodie đen, nó lật đật kéo móc khóa, lôi ra một chiếc hoodie khá rộng, sau đó đưa cho Hải Quỳnh.
“Chị mặc áo vào đi.”
Nói, nó xoay người, không nhìn vào thân thể người con gái kia như một sự tôn trọng quyền riêng tư. Tuy Hải Quỳnh có chút mất bình tĩnh, nhưng cô rất nhanh đã mặc áo vào. Cô ôm chằm lấy nó, khóc nức nở.
Phương Nghi mặt mày ngơ ngác, con gái đúng thật khó dỗ, cũng thật có chút... Thôi, người ta đang bị như thế, đương nhiên phải sợ rồi.
Nó vuốt vuốt lưng Hải Quỳnh trấn an, phải mất một lúc lâu cô mới chịu im lặng.
Nghi đưa tay lau đi mồ hôi trên trán mình, lại khổ sở vươn vươn cái vai đau nhứt kia lên. Sự việc vừa rồi đã làm xua tan đi cái cơn buồn ngủ của nó, nhưng những trận mệt mỏi, đau nhứt thì vẫn còn bám dai dẳng.
Đợi cho Quỳnh bình tĩnh, nó mới hỏi.
“Sao chị lại đi khuya thế? Con gái đi một mình vào ban đêm như vậy không tốt.”
Cô nuốt lấy một ngụm không khí vào trong cổ họng khô khan, sau đó liền lí nhí trả lời. Trong giọng nói vẫn còn vươn lấy mấy phần run rẩy.
“Chị làm mất ví. Đoán có khả năng rơi ví ở nhà hàng nên quay lại hỏi thử. Nào ngờ chưa kịp đến thì...”
Nói đến đây thì cô không nói nữa, chỉ khẽ cúi đầu, giọt nước mắt vẫn còn tràn ra bên khóe mắt đỏ ửng.
“Ví của chị làm rơi ở nhà hàng em. Bây giờ về nhà trước. Ngay mai chị đến nhà hàng tìm em, em sẽ dẫn chị đi lấy. Được chứ? Bây giờ thì chị nhanh chóng đi về nhà nghỉ ngơi đi.”
Nó đứng dậy, dường như có ý định xoay người rời khỏi.
Rất nhanh, Hải Quỳnh lại túm lấy vạt áo nó mà mếu máo.
“Bây giờ chị không dám về một mình.”
Phương Nghi sựng lại một lúc lâu, thở hắc ra một hơi dài, sau đó liền lên tiếng đề nghị.
“Vậy chị điện cô An đến đi, điện cô An đến đưa chị về...”
“Điện thoại nằm trong ví...”
Nó đưa tay lên xoa xoa trán, lại thở dài, rõ khổ.
“Vậy chị nhớ số cô An không?”
Cô ngập ngừng đôi chút, rất nhanh liền trả lời.
“Nhớ.... Nhưng mà... Em... Em... Vậy em...”
“Em là nhân viên phục vụ trong nhà hàng lúc nãy đây, em quen cô An, chị yên tâm được rồi...”
Phương Nghi không ngần ngại trấn an cô gái nhỏ đang run rẩy trước mắt, sau đó liền móc điện thoại ra từ trong túi quần đưa cho Hải Quỳnh. Cô liên tục nhấn một loạt dãy số, sau đó bấm gọi. Đầu đây bên kia rất nhanh cất tiếng e dè, sau khi nghe Quỳnh nói, Minh An mới sửng sốt, vội tắt máy thật nhanh, còn bảo sẽ có mặt sớm thôi.
Lúc này nó cũng chẳng biết nói gì hơn ngoài cùng Hải Quỳnh đợi An mỹ nhân của nó đến. Cơn nhứt lưng, nhứt vai ê ẩm khiến mặt nó không còn khí huyết. Nó không ngừng thở dài, ngồi trên mặt đất yên lặng một lúc lâu. Khoảng mười lăm phút sau, khi thấy ánh đèn xe máy vàng vàng pha đến chỗ mình, nhìn kỹ thì mới thấy Minh An đang chạy đến. Lúc này nó yên tâm rồi, nhanh chóng đứng dậy đi đến chỗ xe đạp.
Điều nó đang muốn làm nhất bây giờ là phải về nhà, nó mệt, nó muốn nghỉ ngơi, nó sắp không trụ nổi nữa rồi.
Xin lỗi An mỹ nhân nhưng mà Phương Nghi phải đắc tội với cô rồi, nó phải lên xe về sớm. Láy chiếc xe đạp nhanh chóng vụt qua mắt Minh An, cô cũng sớm nhận ra nó, chỉ là không có cơ hội chào hỏi mà thôi.
Cô nhanh chóng xuống xe, lại gần Hải Quỳnh đang ngồi khép nép chờ mình. Quỳnh sau khi nhìn thấy Minh An liền tiến lại ôm chặt. Cô cũng chẳng làm gì nhiều, chỉ khẽ vuốt lưng còn tha thiết an ủi bạn thân.
“Thôi không sao, tao ở đây rồi. Đừng sợ. Mà số mày vừa gọi là số của ai đấy? Của Nghị à?”
Dưới câu hỏi của An, Hải Quỳnh run run giọng trả lời.
“Tao không biết tên, nhưng cậu bé đó hình như là nam nhân viên phục vụ bàn mình tại nhà hàng buffet lúc nãy.”
Nghe Quỳnh nói như vậy, cô liền biết đây chính là số của Nghị. Nhất định khi về nhà cô sẽ lưu nó. Minh An ừm một tiếng, sau đó tách thân thể cô bạn ra, rất nhanh tiến lại chiếc xe của Quỳnh rút lấy chìa khóa nhét vào túi quần của cô ấy. Sau đó liền dắt cô lại chiếc xe của mình.
An leo lên xe trước, Quỳnh leo lên xe ngồi sau ôm chặt lấy cô. Như vậy cô phóng nhanh như bay đưa Hải Quỳnh về nhà, sau đó bản thân cũng nhanh chóng trở về.