Chương 18.2: Trấn an

Vương thị kích động đứng lên, đứng tại chỗ xoay hai vòng rồi nói: “Mối hôn nhân này không tệ, đã là hoàng thân, Phó gia lại có danh vọng, cùng bọn họ kết thân, nhị phòng nhất định không dám bạc đãi chúng ta, chờ con xuất giá còn có thể mang theo ta cùng Nhị Lang.”

Triệu Hàm Chương chỉ nghĩ tạm thời trói buộc nàng cùng giáo sư Phó vào nhau, miễn cho Triệu Trường Dư bên này định hôn nhân khác cho nàng, trong tương lai nàng cũng không thể tự do qua lại với giáo sư Phó.

Nếu muốn tìm biện pháp trở về, hai người bọn họ không thể không lui tới bí mật tìm cách, có mối quan hệ phu thê sẽ thuận tiện cho việc gặp mặt của cả hai.

“Cho nên mẫu thân, tước vị chúng ta nhường một bước, chúng ta thúc giục tổ phụ định ra hôn nhân này, lại muốn thêm gia sản, có nhiều gia sản không phải tốt hơn là bám lấy tước vị sao?” Triệu Hàm Chương nói: “Khi thời thế loạn lạc, gia chủ không dễ làm, mẫu thân cảm thấy Nhị Lang có thể đảm đương tốt vị trí gia chủ, trưởng tộc sao?”

Vương thị liền có chút xấu hổ, Triệu nhị lang chữ đều không biết nhiều, sao có thể đảm đương trưởng trưởng?

Người trong tộc cũng sẽ không đồng ý.

Vương thị chung quy thở dài một tiếng: “Ta đã biết.”

Triệu Hàm Chương thấy trấn an được bà, khẽ mỉm cười, lôi kéo tay bà nói: “Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, ngày mai hoàng thượng sẽ hạ chiếu chỉ, đến lúc đó chúng ta vô cùng cao hứng đi nhị phòng chúc mừng, giữ thể diện mặt mũi cho bọn họ, lần sau phân chia gia sản cũng dễ chia hơn.”

Vương thị không tình nguyện đồng ý, “Bọn họ lừa lừa Nhị Lang ra khỏi thành, hại con té ngựa, chuyện đó còn chưa tính sổ với bọn họ đâu?”

Triệu Hàm Chương nói sâu sa: “Tương lai còn dài, thời gian còn nhiều.”

Vương thị lại không ôm hy vọng, Nhị Lang không dùng được, bà cũng không muốn nữ nhi vẫn luôn nhớ kỹ mối thù này, có đôi khi bà lanh mồm lanh miệng, nghĩ gì là nói đó, cũng chỉ để giải tỏa nỗi bực tức trong lòng.

Nhưng sâu thẳm trong nội tâm bà biết, trừ phi có một ngày Triệu nhị lang thông minh, bằng không cả đời này, đại phòng đều bị nhị phòng chèn ép, muốn đòi công đạo cũng không được.

Hiện tại cha chồng vẫn còn đó, công đạo đều không đòi được, càng đừng nói về sau này.

Vương thị chần chờ một chút, cũng sợ Triệu tam nương để tâm vào chuyện vụn vặt, cuối cùng nói: “Quên đi, chúng ta không chấp bọn họ.”

Triệu Hàm Chương hướng bà cười cười: “Nữ nhi biết, mẫu thân người yên tâm.”

Nàng nhìn bên ngoài rồi nói: “Thời gian không còn sớm, kêu người chuẩn bị cơm nước, ăn cơm xong trở về phòng nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta ăn mặc chỉnh tề, đi xem nhị phòng tiếp chỉ.”

Vương thị không quá tình nguyện đồng ý, nhưng ngày hôm sau bà vẫn tìm một bộ xiêm y đoan trang đẹp đẽ mặc vào, còn cố ý đi trang điểm cho nữ nhi.

Về phần Nhị Lang, hắn tùy tiện mặc một bộ quần áo là được.

Sáng sớm Vương thị đã ngồi ngay ngắn ở sân nhà chính, nhìn chằm chằm vào cửa của nhị phòng, chính là muốn trước tiên xuất hiện kiêu ngạo trước mặt sứ giả, không ngờ bà chưa chờ được sứ giả tới thì người của Phó gia đã tới trước.

Nha hoàn chạy chậm tiến vào nói: “Phó trung thư mang theo Phó đại lang quân cùng chút lễ vật tới bái kiến gia chủ.”

Vương thị đứng dậy, kích động hỏi: “Người đâu? Mời họ đến nơi nào?”

“Lão thái gia nhị phòng cũng ở đó, cho nên Phó gia được mời đến sảnh ngoài.”

Vương thị vừa nghe nhị lão thái gia, lập tức lo lắng. “Ông ta sẽ không quấy rối chứ?”

Lúc trước bên ngoài đồn thổi chút tiếng gió, bọn họ liền xuống tay hại người đại phòng, hiện tại Phó gia tới cửa, ông ta còn không cản ngăn việc hôn nhân này?

Vương thị nghĩ không ra, cất bước đi ra ngoài, Thanh cô cô sợ bà lỗ mãng làm ra chuyện xấu, vội vàng kéo bà nói: “Phu nhân, gọi Tam Nương cùng đi.”

“Tam Nương là nữ lang, dù sao chuyện hôn sự của cô nương cũng phải để cô nương ra mặt?”

“Nhưng Tam Nương không giống các nữ lang khác, nếu gia chủ muốn đem gia sản cho nàng làm của hồi môn, nghĩa là đem ngài cùng Nhị Lang đều phó thác cho Tam Nương, Phó gia tương lai, dù nhị phòng làm chủ, ít nhất đại phòng cũng là do Tam Nương làm chủ, việc hôn nhân của cô nương, tất nhiên cô nương có quyền tham gia, gia chủ chắc chắn cũng muốn hỏi ý định của cô nương.”

Vương thị khẩn nắm chặt nắm tay, “Nhưng hiện tại chân Tam nương còn bị thương, sao có thể đi gặp khách?”

Lỡ như người Phó gia ghét bỏ Tam nương thì sao?