Chương 18.1: Trấn an

Vương tứ nương cùng Vương Huyền đưa Triệu tam nương về Triệu gia, huynh muội hai người đứng trước cửa đồng thời thở dài một tiếng.

Vương Huyền quay đầu nhìn muội muội: “Ta là than cho Thượng Thái bá, ngươi than cho ai?”

Vương tứ nương: “Muội than cho huynh trưởng đó, người xinh đẹp như vậy, huynh lại không nắm chắc được.”

Vương Huyền có chút đau đầu với muội muội: “Muội mới mười bốn, sao phải nhọc lòng như vậy?”

Vương Huyền nhíu mày: “Mười bốn, cũng đến lúc nói chuyện hôn nhân đại sự.”

Vương tứ nương vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn, đang muốn nổi giận, Vương Huyền đã trầm mặt nói: “Việc hôn nhân của muội đã nhanh chóng định ra, ngày mai huynh còn có cuộc gặp mặt trò chuyện, muội có thể đi cùng huynh?”

Vương tứ nương lập tức nén giận, im lặng

Vốn là người thông minh, cô đương nhiêu hiểu ý tứ của huynh trưởng, Vương Huyền nói: “Thừa dịp phụ thân còn chưa nhớ đến hôn sự của muội, chúng ta phải định ra trước đó, biết đâu có thể làm nên một giai thoại tình yêu lưu ngàn đời.”

“Phụ thân sẽ đồng ý không?”

Vương Huyền kéo nàng đi: “Huynh trưởng như cha, huynh đồng ý là được, phụ thân là danh sĩ, lời đã nói ra, ông ấy sẽ không đổi ý đâu.”

Chỉ cần tìm người gia thế không quá kém cỏi là được.

Triệu Hàm Chương trở lại Thanh Di Các, còn chưa kịp ngồi xuống uống ngụm trà, Vương thị đã chạy tới khóc lóc: “Tam Nương, tổ phụ con dâng sớ thỉnh phong thế tử.”

Triệu Hàm Chương trước tiên liếc nhìn qua Thanh cô cô, thấy bà gật đầu, lúc này mới đặt chén trà xống nói: “Nữ nhi biết.”

Vương thị lôi kéo nàng khóc ròng nói: “Nhị Lang thật vô dụng, nương vốn định đi tìm tổ phụ con khóc lóc kể lể, nhưng Thanh cô cô nói tổ phụ coi trọng lời nói của con hơn, Tam Nương, thừa dịp trời còn không tối hẳn, con mau đi tìm tổ phụ cầu tình, để tổ phụ con nhanh chóng đem sổ con về.”

“Mẫu thân, sổ con đã dâng lên sao có thể lấy về?” Nàng quét mắt nhìn xung quanh phòng, phất tay để mọi người lui ra, đến Thanh cô cô cùng Thính Hà cũng không lưu lại, “Mẫu thân, tổ phụ để lại đồ vật cho chúng ta.”

“Thứ gì so được với tước vị?”

Triệu Hàm Chương: “Ngay cả hoàng đế bên trên đều bị thay đổi, chủ nhân của kinh thành lâu lâu đổi chủ một lần, có tước vị cao quý có ích lợi gì?”

Vương thị lây tay lau nước mắt.

Triệu Hàm Chương hạ giọng nói: “Tổ phụ cho chúng ta đều là những thứ có lợi ích thực tế.”

Vương thị bỏ khăn tay xuống, chờ mong nhìn nàng: “Là thứ gì?”

Triệu Hàm Chương ẩn ý nói: “Mẫu thân, nữ nhi cùng Nhị Lang mới là cháu ruột của tổ phụ, nương nói những thứ đó sẽ ít sao?”

“Vàng, bạc, đồ trang sức, cửa hàng, ruộng đất, hẳn là đều có.”

Vương thị liền trầm tư suy nghĩ: “Nhưng mấy thứ này chúng ta giữ được sao?”

Ngài cũng nghĩ về vấn đề này a?

Triệu Hàm Chương nói: “Có một biện pháp, nữ nhi sẽ đính hôn, những thứ này đều ghi vào danh sách của hồi môn, mời người làm công chứng, vậy không ai có thể đoạt đi.”

Nàng nói: “Chờ về sau đệ đệ lớn một chút, nữ nhi phân một nửa cho nhị đệ.”

Đôi mắt Vương thị sáng lên. “Ý kiến hay, nhưng trong thời gian ngắn tìm chỗ nào ra hôn nhân phù hợp đây? Cũng không thể vì tài sản liền tùy tiện hứa hôn cho con?”

Vương thị là không muốn, gả chồng tương đương với chuyện đầu thai lần thứ hai của nữ nhân, lần đầu thai đầu tiên của con bà không tốt, nhất định phải chọn một người tốt để gả.

Bà suy nghĩ: “Không phải trước đó tổ phụ con muốn bàn chuyện hôn nhân sao? Không biết là lang quân nhà ai ……”

Tuy rằng bà rất không hài lòng về chuyện cha chồng đem tước vị cho nhị phòng, nhưng bà vẫn rất tin tưởng ông sẽ cho Tam Nương một mối hôn nhân đáng tin cậy.

Triệu Hàm Chương nói: “Nữ nhi biết, là cháu trai trưởng của Phó trung thư.”

Vương thị vui sướиɠ nói: “Là Phó gia? Chính là trưởng tử của công chúa Hoằng Nông?”

Triệu Hàm Chương gật đầu.