Chương 1.3

Bọn lính đẩy đám người kia ra, cổng thành chậm rãi đóng lại, binh lính tiếp viện không ngừng kéo đến.

Nhưng cho dù là chạy bộ, la hét hay đau đớn chảy máu đến chết, cô cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, những gì diễn ra trước mắt dường như chỉ là một vở kịch câm.

Chà, sau khi mắt cô lấy lại thị lực, cô bị điếc.

Trong lúc nhất thời, Triệu Hàm Chương cũng không biết rốt cuộc là người mù tốt hay là làm kẻ điếc mới tốt.

Cô cúi đầu nhìn tay cùng quần áo của mình, ân, thì ra cô đang mặc mộc chiếc váy màu trắng, trên eo mang thắt lưng màu đỏ, đây là chiếc thắt lưng mà bạn cùng phòng đặc biệt chọn lựa cho cô ra ngoài buổi chiểu nay, biết cô có một buổi hẹn gặp đối tượng làm quen.

Bạn cô nói rằng chiếc đai lưng màu đỏ cột vào váy màu trắng càng tôn lên vòng eo thon gọn của cô, một tay có thể ôm hết, chỉ cần đối phương không mù liền nhất định sẽ động tâm.

Vậy cô đang ở trong hiện thực, hay là…… Trong một giấc mộng?

Thang máy rơi xuống không chỉ có thể thay đổi thời gian và không gian, mà còn có thể làm khôi phục đôi mắt của mọi người?

Triệu Hàm Chương nắm chặt tay áo, có cảm giác, đôi mắt cô hơi sáng, thấy có người chạy tới, liền duỗi tay bắt lấy, “Làm phiền……”

Tay nàng trực tiếp xuyên qua tay người nọ, đối phương cũng không thèm nhìn cô, trực tiếp chạy lướt qua cô.

Triệu Hàm Chương sửng sốt một chút, lúc này mới nhận thấy điểm dị thường, cô nghe không được âm thanh cũng không sao, nhưng cô đứng ở chỗ này, người chung quanh chạy tới chạy lui, giống như đều không nhìn thấy cô.

Nàng duỗi tay vẫy vẫy trước mặt mấy người, cố gắng thu hút sự chú ý của họ, “Xin chào, anh ơi, anh ơi?”

Tất cả mọi người đều không đáp lại cô, thật tốt, cô hiện tại không chỉ có điếc, còn tàng hình, cho nên đây là một giấc mộng?

Ngay khi Triệu Hàm Chương định ninh cho rằng đây là một giấc mộng thì một đám người khiêng cáng chạy vụt qua người cô, lúc Triệu Hàm Chương quay đầu lại bắt gặp cô bé nằm trên cáng.

Đó là một cô bé mười mấy tuổi, mặc bộ đồ Hồ màu đỏ, đôi mắt nhắm chặt nằm ở trên cáng, trên trán bê bết máu, nhưng Triệu Hàm Chương nhìn thoáng qua vẫn nhận ra đối Phương….

Không, cô không có nhận ra đối phương, cô không biết cô bé là ai, nhưng cô cùng cô bé mười mấy tuổi rất giống nhau, lúc cô còn chưa bị mù……

Khoảng khắc ánh mắt cô dừng trên người cô bé kia, Triệu Hàm Chương dườn như nghe một tiếng “Ba”, sau đó những âm thanh ồn ào đột nhiên vọt vào lỗ tai cô.

Triệu Hàm Chương nghe thấy!

“Tam Nương tỉnh lại, Tam Nương tỉnh lại, mau đưa về phủ, lập tức đi mời đại phu!”

Triệu Hàm Chương ngơ ngác chạy theo càng hai bước, nghe được một giọng kinh ngạc, “ Cô Triệu ——”

Triệu Hàm Chương theo tiếng gọi liền quay đầu lại nhìn, liền thấy có một thanh niên mặc tây trang tuấn lãng đang đứng ở trong đám người nhìn cô, chắc hẳn hắn cũng nhìn thấy cô, thấy cô nhìn qua, hào hứng đi về phía cô, nhưng mới đi được hai bước, hắn đột nhiên biến mất trước mắt cô.

Triệu Hàm Chương đồng tử hơi co rụt lại, nhịn không được gọi, “Giáo sư Phó ——”

Nhưng ngay sau đó trước mắt tối sầm, lập tức mất đi ý thức.