Chương 1.2

Cô thực sự rất bình tĩnh, nhưng không thích cảm giác quá đen tối, cho nên cô lựa lời mà bắt chuyện, “Không nghĩ tới người được giáo sư Phương giới thiệu lại là giáo sư Phó.”

Triệu Hàm Chương nghe được hắn hờ hững “Ân” một tiếng và nói: “Tôi cũng không nghĩ tới người mà giáo sư Phương nói đến là cô Triệu, lại đây khi hẳn là tiếp Triệu lão sư cùng nhau.”

Lời này thật thú vị, Triệu Hàm Chương nhướng mày, đang định nói chuyện, đột nhiên nghe được gì đó, lông mày khẽ cau lại.

Phó Đình Hàm nhận thấy điều đó, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Vừa mới dứt lời, thang máy đột ngột rơi xuống, Phó Đình Hàm theo bản năng đỡ Triệu Hàm Chương, Triệu Hàm Chương theo bản năng vặn cánh tay đang đỡ cô, nhấc chân muốn đá, lúc thấy mình hành động quá mức liền buông tay, liên tục xin lỗi, “Xin lỗi, tôi phản ứng có chút quá mức……”

Nhưng thang máy đột nhiên rơi xuống, cô không thể đứng vững, còn chưa kịp nói xong liền ngã nhào về phía ngực hắn, trực tiếp đè hắn ở dưới thân.

Hai người ôm nhau ngã xuống.

Xong rồi, ấn tượng của giáo sư Phó với cô càng không tốt.

Phó Đình Hàm nhìn ra được, phớt lờ cơn đau trên cánh tay, ôm cô ổn định cơ thể ngồi xổm dựa vào thang máy……

Thang máy dừng rơi, nhưng họ cảm thấy thang máy vẫn không ngừng rung, Triệu Hàm Chương còn nghe được âm thanh hỗn loạn ồn ào từ bên ngoài, nàng nhạy bén nghe được một ít âm thanh, nhíu mày nói: “Hình như là động đất.”

Phó Đình Hàm nhìn cảnh tượng bên ngoài, đây là thang máy ngắm cảnh , có thể nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy phía dưới một mảnh ồn ào, không ngừng có người chạy ra khỏi tòa nhà.

Sắc mặt hắn khẽ biến, ôm chặt lấy cô, duỗi tay ấn nút, tay mới đυ.ng tới nút màu đỏ, thang máy liền rơi xuống, Triệu Hàm Chương cảm giác cả người lơ lửng giữa không trung, có người ôm chặt cô, bảo vệ cô, sau đó là một tiếng vang lớn, hình như có một tia sáng chợt lóe lên trước mắt cô……

Cô cảm thấy không thể tin được, làm sao cô có thể nhìn thấy ánh sáng?

Cô đã mù trong mười bốn năm.

Sau đó là cơn đau nhức dữ dội, không đợi cô tự hỏi chính mình có phải đã chết hay không, Phó Đình Hàm cũng đã chết hay chưa, cô liền cảm thấy được ánh sáng màu trắng rọi vào mắt cô.

Triệu Hàm Chương mí mắt run rẩy, thận trọng mở mắt ra……

Cô bước ra khỏi thang máy, đây là…… thành trì Cổ đại?

Triệu Hàm Chương ngạc nhiên nhìn tường thành dựng đứng cao lớn ở trước mắt, không ngừng có người chạy vụt qua bên người nàng, mọi người mặc trang phục cổ đại, vẻ mặt hoảng sợ, ánh mắt nhìn sang bên trái, liền nhìn đến ba bốn hàng binh lính cầm thương xông thẳng vào thành, trực tiếp đem những người định xông vào đuổi ra bên ngoài.

Những người quần áo tả tơi liều mạng chạy vào bên trong thành, bọn lính không chút nương tay, dùng giáo đâm những người này ra bên ngoài.

Triệu Hàm Chương hai mắt co rụt lại, tay khẽ run, nhìn máu tươi chảy ròng ròng, đôi mắt trừng lớn nhìn người không ngừng ngã xuống, nàng muốn lừa gạt chính mình nói đây không phải sự thật.