Chương 7: Đế hậu

Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa bẩm báo: “Chủ nhân, lão gia đến rồi.”

Vệ hoàng hậu nghe vậy khóe môi liền cong lên, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng không che giấu được.

Bà ấy bật lập tức đứng dậy, đích thân ra cửa nghênh đón.

Một nam nhân độ chừng hơn ba mươi tuổi, mặc áo choàng gấm màu xanh bước nhanh đến, dáng người cao thẳng, khí chất bất phàm, ánh nắng vàng nhu hòa chiếu lên người ông ấy, khiến cho cả người đàn ông ấy thêm phần hài hòa hơn.

Tần Cửu cũng đi theo nhìn tới, thầm nghĩ: Đây hẳn là hoàng thượng rồi.

Người đến thực sự là Hoàng đế.

Lúc trước Vệ hoàng hậu phái người vào cung truyền thái y, bà cũng bẩm báo đến hoàng đế một tiếng, hoàng đế nghe tin liền vội vàng chạy tới.

“Dung Dung, Trăn Nhi thằng bé sao rồi?”

“Thằng bé vừa uống canh gừng, đã ngủ thϊếp đi rồi.”

Phu thê hai người vừa nói chuyện, vừa bước qua bậc cửa, biểu cảm vô cùng thân mật tự nhiên, giống như là những đôi vợ chồng bình thường trong dân gian.

Thái y cùng mấy thị vệ đứng ở ngoài cửa, chờ Hoàng đế triệu kiến.

Nhìn thấy Tần Cửu ở trong gian phòng, Hoàng đế hơi sửng sốt, thoạt nhìn liền cảm thấy dáng dấp tiểu nha đầu này có chút giống với hoàng hậu.

Ông ấy dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Vệ hoàng hậu, Vệ hoàng hậu cười nhẹ nhàng, tỏ ý nói chuyện sau.

Cái hành động nhỏ này của hai người không thể qua mắt được Tần Cửu, có thể nhìn ra được, tình cảm giữa Hoàng thượng và Hoàng hậu quả nhiên rất tốt.

Tần Cửu nói: “Cố lão gia, Cố phu nhân nếu không có chuyện gì nữa, ta xin ra về trước.”

Vệ hoàng hậu mỉm cười đồng ý, dặn dò Từ ma ma đến tự mình đưa nàng trở về.

Sau khi để Tần Cửu rời đi, Vệ hoàng hậu vội vàng nói với hoàng thượng: “Hoàng thượng, thần thϊếp nghi ngờ năm đó người Trung Nghĩa Hầu phủ đã nhận nhầm đứa trẻ, người giúp thần thϊếp phái người điều tra một chút đi.”

“Nhận nhầm đứa trẻ sao?” Hoàng đế khẽ cau mày, lập tức hiểu ra ý của Vệ hoàng hậu: “Ý của nàng là nói Tần Hân nó...”

Ông ấy vừa mới ban hôn con trai thứ hai cho Tần Hân, nếu như có nhầm lẫn...

Vệ hoàng hậu giả vờ không nhìn ra sự do dự của hoàng đế, bà thở dài nói: “Người không cảm thấy nha đầu kia rất giống với thần thϊếp sao?” Bà mím môi, trong nét mặt mang theo chút hoài niệm: “Người ta thường nói, thần thϊếp và muội muội không phải sinh đôi, nhưng lại giống như sinh đôi, đều rất giống tổ mẫu của thϊếp.”

Ánh mắt dịu dàng của Hoàng đế rơi vào trên mặt của Hoàng hậu.

Quả nhiên, tiểu nha đầu đó rất giống Hoàng hậu lúc niên thiếu.

Hoàng thượng biết quan hệ giữa Vệ hoàng hậu và muội muội của bà ấy tốt như thế nào, nếu như trong lòng đã có nghi ngờ, điều tra cho rõ là tốt nhất.

Hoàng thượng nói: “Vậy sai Tắc Ninh đi điều tra đi.”

Đang nói chuyện, hai người tiến vào trong phòng, Cố Trăn vẫn còn đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nhợt nhạt, có lẽ là bị dọa sợ, ngủ không ngon giấc.

Hoàng đế sai người cho truyền thái y đến để bắt mạch cho Cố Trăn.

Hoàng đế nghĩ lại mà vẫn còn sợ hãi trong lòng khi nhìn khuôn mặt đang ngủ say của con trai, có trời mới biết khi nghe tin Trăn Nhi bị đuối nước, tim của ông ấy gần như nhảy ra khỏi lòng ngực.

Vệ hoàng hậu ghé sát cạnh thì thầm nói về chuyện đã xảy ra, không thiên vị bên nào.

Hoàng đế cũng trưởng thành từ những cuộc tranh đấu chốn hậu cung, quá trình đăng cơ trải qua bao trắc trở, sự việc hôm nay vừa nghe liền biết rằng chính là một âm mưu!

Vừa nghĩ tới Lục hoàng tử thiếu chút nữa vô cớ chết đuối ở cái hồ băng lạnh buốt này, sắc mặt ông ấy liền trở nên cực kỳ khó coi, nói: “Dung Dung, nàng đi điều tra đi, bất luận tra ra ai, trẫm tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!”

Thái y mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm bộ không nghe thấy lời nói sau của Hoàng đế, nghiêm túc bắt mạch cho Cố Trăn.

Sau nhiều lần xác nhận, thái y mới bẩm báo với hoàng hậu: “Lục hoàng tử điện hạ đã không sao rồi. Thần sẽ kê thêm một liều thuốc an thần cho điện hạ, sau khi điện hạ tỉnh lại thì có thể uống.”

Hoàng thượng và Hoàng hậu đều yên lòng mà thở phào nhẹ nhõm, Hoàng thượng xua xua tay, bảo ông ta đi kê đơn thuốc.

Đợi khi Cố Trăn tỉnh dậy, rồi dùng xong thuốc an thần đã sắc, đã là giờ Mùi, Hoàng hậu cũng ngồi kiệu trở về cung.

Lúc này Tần Cửu cũng đã gần đến khách điếm.

Ngày hôm nay, ngoại trừ việc tìm kiếm hồ Kính xảy ra chút chuyện rắc rối, không thể đến trước khi Lục hoàng tử rơi xuống nước, thì tất cả mọi thứ vẫn được xem như nằm trong kế hoạch.

Tiếp theo, Vệ hoàng hậu nhất định sẽ đi điều tra, nàng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.

Tần Cửu tâm tình vui vẻ bước vào khách điếm, nàng cảm thấy mình cần phải tự thưởng cho mình, chẳng hạn như lát nữa phải đi ăn một bữa ngon.

“Muội muội trở về rồi.”

Một giọng nói dịu dàng cắt ngang tâm trạng tốt của nàng.

Quả nhiên là Tiêu Trạch!

Tiêu Trạch cũng vừa mới quay về, từ xa xa đã nhìn thấy gương mặt ngốc nghếch của tiểu nha đầu này.

Ô, tiểu nha đầu ra ngoài một chuyến còn đổi cả y phục luôn à?

“Đại ca.” Tần Cửu lộ ra một nụ cười khôn khéo với hắn.

Dõi theo ánh mắt của hắn đang nhìn lên bộ y phục của mình, Tần Cửu vốn định tìm cớ qua loa lấy lệ mà đi qua, nhưng sau đó lại nghĩ, cũng không có gì để giải thích, hơn nữa bọn họ cũng không thân thiết mấy! Mấy ngày nay hắn xuất quỷ nhập thần, nhất định là không có chuyện gì tốt, cũng không thấy hắn tiết lộ hành tung của bản thân cho nàng.

Cho nên, Tần Cửu mới coi như không có chuyện gì như vậy.

Tiêu Trạch hứng thú nhìn biểu cảm thay đổi thất thường của tiểu nha đầu, cười một tiếng, coi như không có chuyện gì xảy ra nói: “Muội ăn cơm chưa? Chúng ta đi cùng đi.”

Có người mời, không ăn thì quá uổng phí rồi! Tần Cửu vui vẻ đáp: “Được!”

Hai người lại rời khỏi khách điếm, Tiêu Trạch đưa nàng tới một tửu lâu ở trên đường.

Tiểu Nhị dẫn họ lên tầng hai, ngồi ở một chiếc bàn cạnh cửa sổ.

Vừa ngồi xuống, Tần Cửu liền nóng lòng hỏi: “Tiểu Nhị, chỗ này của các ngươi có món gì ngon không?”

Tần Cửu cũng đói bụng rồi, mấy ngày nay nàng bôn ba đường sá xa xôi, tuy rằng không đến nỗi ăn không no, nhưng vẫn ăn lương khô là chủ yếu, rất ít khi có thời gian ngồi xuống ăn một bữa ngon, cũng chẳng trách cái thân thể nhỏ bé này của nàng đến giờ cũng không tăng thêm được vài lạng thịt.

“Cô nương là lần đầu tiên tới huyện Thanh Vân, nhất định phải thử món Thập Lý Túy Ngư Lãm nổi tiếng độc nhất vô nhị của Túy Phong Lâu chúng tôi, người ở huyện Thanh Vân già trẻ ai ai cũng biết.

Món Thập Lý Túy Ngư Lãm này chính là dùng Thu Lộ Bạch đã được ủ trong hầm trong mười năm, được dùng kèm với một loại nước sốt được chế biến đặc biệt, thịt cá mềm tươi và không có xương, đảm bảo cô nương chỉ cần chạm đầu lưỡi liền muốn ăn nó...”

Tần Cửu vừa nghe đã thèm, không đợi hắn giới thiệu xong, đã quyết định nói: “Vậy chọn cái này! Món khác ngươi xem đi, ba món mặn và một bát canh nữa là được.” Sau đó, nàng nhìn Tiêu Trạch một cách tinh ranh hỏi: "Đại ca, huynh thì sao?”

Tiêu Trạch cũng không kén chọn, cười nói: “Muội quyết định đi.”

Sau đó hắn đột nhiên thay đổi chủ đề, đột nhiên hỏi: “Chùa Thanh Tịnh có gì vui không?”

Tần Cửu miệng nhanh hơn não, nói rằng: “Không vui...”

Không đúng! Làm sao hắn biết được mình đã đến chùa Thanh Tịnh?!

Đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp của Tần Cửu mở to, không chớp mắt mà nhìn hắn chằm chằm.

“Hân Nhi, lát nữa ta dẫn muội đi Kim Ngọc Trai xem thử một chút. Nhưng mà, ta sợ ở nơi nhỏ bé này cũng tìm không được đồ gì tốt.”

Cùng với giọng nói trong trẻo của một nam nhân truyền đến, một đôi trai tài gái sắc bước lên bậc thang tiến lên lầu hai của tửu lâu, hai người đều mặc cẩm y, phong thái bất phàm.

Thiếu nữ mặc trang phục màu tím có khuôn mặt trái xoan, mắt sáng răng trắng, làn da trắng nõn lấn át cả tuyết, xinh đẹp tuyệt trần, thiếu niên sau lưng nàng ta thì khôi ngô tuấn tú nhan sắc vô song, toàn thân toát ra khí chất cao quý hơn người, tao nhã vô cùng.

Trong chốc lát, sự xuất hiện của hai người này đã thu hút sự chú ý của nhiều vị khách xung quanh.

Ở cái nơi nhỏ bé như huyện Thanh Vân thật hiếm để gặp được những người như rồng phượng thế này!

“Hai vị quan khách, mời đi lối này…” Tiểu Nhị vội vàng tiến lên chào hỏi.

Thiếu nữ mặc trang phục tím cong môi cười, nụ cười thanh tú động lòng người, nàng ta nói: “Nhị công tử, chúng ta chọn quà cho Thái... Thái phu nhân đi, Thái phu nhân nhất định sẽ rất thích…”

Hân Nhi? Nhị công tử?!

Tần Cửu nhướng mày, trong lòng có một dự cảm rất xấu.

Nàng không nhịn được liếc mắt nhìn về hướng hai người họ. Đúng vậy, hai ngày trước nàng đã nhìn thấy cô nương này ở trước cổng thành!

Vì vậy có thể nói, họ chính là cặp nam nữ chính sao!?

Cái này, cái này thật sự là quá không trùng hợp rồi!

Tần Cửu âm thầm đổi chỗ ngồi, quay lưng về phía bọn họ.

Vốn dĩ nàng và Tiêu Trạch ngồi đối diện nhau, nhưng bây giờ thay đổi như vậy, chính là ngồi bên trái Tiêu Trạch.

Tiêu Trạch vô cùng hứng thú liếc nhìn về hướng hai người bọn họ, tất nhiên là hắn nhớ chuyện mấy ngày trước ở trước cổng thành, khóe môi bất giác cong lên.

Tần Cửu mặc kệ không để ý đến hắn.

Trong lòng nàng biết Tiêu Trạch thông minh hơn người, nhất định đã đoán được điều gì đó! Nếu hắn không hỏi, nàng cũng sẽ không chủ động nói, dù sao qua mấy ngày nữa, bọn họ có thể sẽ chia tay, đường ai nấy đi!

Cặp đôi vừa đến đúng quả thực là Tần Hân và đương kim nhị hoàng tử Cố Cảnh, tiểu nhị quán dẫn bọn họ tới một bàn cách vị trí Tần Cửu bọn họ một cái bàn.

Tần Cửu một mình uống trà, ăn đậu phộng, nàng đoán rằng chỉ nhìn bóng lưng của nàng Tần Hân dù thế nào đi nữa cũng không thể nhận ra nàng.

Vì vậy, Tần Cửu chẳng chút nào lo lắng nào.

“...Hôm nay mẫu thân dẫn Lục đệ đi chùa Thanh Tịnh...”

Nghe Cố Cảnh nhắc tới “Chùa Thanh Tịnh”, Tần Cửu chân mày cau lại, theo bản năng nghiêng tai chú ý lắng nghe.

Nếu không phải hôm nay nàng cũng ở chùa Thanh Tịnh, e rằng sẽ không bao giờ tưởng tượng được, nguyên văn đề cập đến Lục hoàng tử vì đuối nước mà chết lại có thể không phải là chuyện ngoài ý muốn.

“Phong cảnh của chùa Thanh Tịnh không tệ, đặc biệt là rừng phong ở hồ Kính…”

“Mẫu thân có thể là vì muốn xin một tấm bùa hộ mệnh cho Lục đệ, chỉ là, số phận này chỉ là một mảnh giấy không thể nào được quyết định.” Cố Cảnh thản nhiên nói.

Hắn ta nói là có ý gì?

Tần Cửu trầm ngâm chăm chú lắng nghe, hoàn toàn không để ý rằng Tiểu Nhị đã nhanh chóng bê lên một đĩa Thập Lý Túy Ngư Lãm.

Khi bê thức ăn lên, không biết vì lý do gì mà Tiểu Nhị bị trượt chân, loạng choạng va vào bàn, chiếc đĩa đang cầm rơi ra khỏi tay...

Tiêu Trạch nhanh chóng nắm lấy cổ tay Tần Cửu và kéo nàng về phía mình.

Cái đĩa nguy hiểm trượt qua vai nàng rồi rơi xuống sàn.

“Choảng!”

Đĩa rơi vỡ thành từng mảnh, canh nóng bắn tung tóe khắp nơi, có vài giọt còn bắn lên vai Tần Cửu, nóng khiến nàng nhíu mày một cái.

“Khách quan, thật sự xin lỗi!” Tiểu Nhị hoảng sợ, tay chân luống cuống liên tục nói lời xin lỗi: “Khách quan, ngài không sao chứ?”

“Không sao không sao.” Tần Cửu thản nhiên xua tay, nàng chỉ là bị mấy giọt canh bắn vào, mặc dù có chút nóng, nhưng có quần áo ngăn lại nên cũng không nghiêm trọng: “Ngươi đổi cho chúng ta một phần khác là được.”

Tiểu Nhị không ngờ đến nàng lại nói ra những lời tốt bụng như vậy, hắn rất vui mừng, vừa liên tục lặp đi lặp lại lời xin lỗi, vừa cúi người xuống dọn dẹp.

Bên này tiếng động có chút lớn, cũng khiến cho mấy cái bàn bên cạnh chú ý đến.

Tần Hân vốn chỉ tùy tiện liếc nhìn về phía Tiểu Nhị, nhưng đột nhiên, ánh mắt của nàng ta va vào nửa bên khuôn mặt của Tần Cửu, cả người nàng ta kinh hãi khựng lại.

Đôi lông mày đó...

Làm sao có thể là “nàng ta”?!