Hoàng đế yên lặng nhướng mày, ánh sáng trong đáy mắt lóe lên, lại nhìn về phía Tần Cửu.
Tần Cửu đã ở trong cung được vài ngày, hoàng đế cũng đã từng gặp nha đầu này vài lần.
Ở trong mắt ông, tính tình Tần Cửu ôn hòa, ngoan ngoãn rộng lượng, mười mấy năm qua chịu nhiều khổ cực ở dân gian như vậy, vất vả lắm mới quay trở về vị trí cũ, cũng không than trời trách đất vì đã phải trải qua mười bốn năm gian nan, cũng không vì thế mà làm mình làm mẩy, tính tình như vậy có thể thích ứng với những nhà phức tạp như Đoan Vương phủ, sẽ không làm ầm ĩ với thế tử phi.
Quan trọng nhất chính là dường như Cố Trạch Chi rất để tâm đến nha đầu này.
Thú vị!
Hoàng đế âm thầm thầm nghĩ: Nếu hôn sự này có thể thành, ông cũng có thể ăn nói với Đoan Vương thúc.
Vân vân… không đúng.
Ngón tay Hoàng đế vuốt ve nhẫn ngọc trên ngón tay đột nhiên dừng lại.
Đoan Vương là đệ đệ ruột của tiên đế, Cố Trạch Chi là đường đệ của hắn nhưng nha đầu Tần Cửu kia phải gọi mình là cậu a!
Hoàng đế khó xử mím môi, quay đầu nói với Cố Trạch Chi: “Sau này nha đầu Tiểu Cửu phải gọi đệ một tiếng thúc thúc.”
Cố Trạch Chi: “…”
Tần Cửu: “…”
Tần Cửu nghĩ lại quan hệ thân thích của nàng cùng hoàng đế và Cố Trạch Chi, cảm thấy hoàng đế nói rất đúng.
Nàng đang định gật đầu thì thấy Cố Trạch Chi cười, nói: “Cứ gọi là đại ca đi.”
Tần Cửu: Đùi vàng vui là được!
Hoàng đế trầm mặc, nhìn chằm chằm Cố Trạch Chi một lát không hiểu lời này của hắn rốt cuộc là có ý gì.
Cảm thấy có cái gì đó không thích hợp. Sau này Cố Trạch Chi gọi hắn là cậu giống Tiểu Cửu hay Tiểu Cửu gọi hắn là hoàng huynh giống Cố Trạch Chi đây?
“Trạch Chi…” Hoàng đế phát sầu đang định mở miệng, đột nhiên cảm thấy ngực nóng ran lên, không khống chế được tiếng ho khan.
“Khụ khụ khụ…”
Vừa bắt đầu ho đã không ngừng lại được, ho liên tiếp vài tiếng, sau đó tiếng ho ngày càng lớn dần.
Vương tử Bắc Yến Gia Luật Loan ở bên cạnh yên lặng nhìn về phía hoàng đế, quan sát sắc mặt của hoàng đế, con ngươi màu xanh lam hơi nhíu lại mang theo một chút đánh giá, một chút suy tư, một chút hiếu kỳ tò mò.
Cố Trạch Chi thu quạt xếp trong tay, một tay khác nhanh chóng ấn nhẹ lên huyệt vị nào đó trên lưng hoàng đế hai cái.
Hoàng đế lập tức ngừng ho khan.
Ông ấy thuận tay cầm lấy khăn mà đại thái giám Chu Tân dâng lên, lau khóe môi, giống như không có chuyện gì nhìn về phía Gia Luật Loan: “Mấy ngày nay thời tiết thay đổi, cổ họng ngứa ngáy không chịu nổi.”
Vẻ mặt của hoàng đế không có gì khác thường giống như vừa rồi ngứa họng nên ho khan hai tiếng.
Chỉ có Cố Trạch Chi chú ý đến tay trái của hoàng đế rũ xuống bên cạnh đang run rẩy kịch liệt.
“Phụ hoàng.” Lúc này Nhị hoàng tử Cố Cảnh lo lắng nói, ánh mắt quan tâm nhìn về phía hoàng đế: “Long thể của người không khỏe, có phải bị trúng gió hay không?”
Gia Luật Loan nhướng mày nhìn về phía hoàng đế, ánh mắt lộ ra sự trầm tư.
Hoàng đế suýt chút nữa bị đứa con trai ngu ngốc này làm cho tức chết, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thong dong nói: “Chỉ bị gió lạnh làm cho sặc thôi, không có gì.”
“Không thể nói như vậy được.” Cố Cảnh vội vàng nói, ánh mắt quan tâm.
“Thân thể của phụ hoàng liên quan đến Đại Kỳ của chúng ta, mấy năm nay long thể của người ngày càng sa sút, nhi thần cũng lo lắng sốt ruột.”
“Đám thái y đó làm việc quá bảo thủ, nhi thần cảm thấy có lẽ chúng ta nên đến Giang Nam tìm một vị danh y khác xem bệnh cho phụ hoàng.”
Hoàng đế: “…”
“Phụ hoàng…”
Ánh mắt Gia Luật Loan càng kỳ lạ hơn, thầm nghĩ: Hoàng đế Đại Kỳ đã bệnh nguy kịch rồi sao?
“Muội muội.” Giọng nói của Cố Trạch Chi cắt đứt suy nghĩ của Gia Luật Loan, hắn mỉm cười thúc giục Tần Cửu: “Vẫn chưa mang đến sao?”
Muốn ngay bây giờ sao? Tần Cửu giật mình, chỉ là một khối rubik thôi có cần gấp gáp như vậy không?
Dù trong lòng đang mắng chửi nhưng trên miệng nàng vẫn đáp: “Ta sai người đi lấy cho huynh.”
Cố Trạch Chi không nói thêm gì, chuyển hướng nói với hoàng đế: “Hoàng Thương, lúc phụ vương ta còn trẻ giỏi nhất là cưỡi ngựa bắn cung, có tài thiện xạ. Trùng hợp nha đầu này tạo ra được một món đồ chơi thú vị, hay là để cho mọi người được lĩnh giáo thân thủ của ngài.”
Đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh của Tần Cửu chớp chớp.
Nàng đột nhiên hiểu ra, thứ mà Cố Trạch Nhi nhắc đến không phải là khối rubik mà là cái cung tên mà nàng mới chế tạo ra.
Cố Trăn mới bốn tuổi đã bắt đầu học cưỡi ngựa bắn cung, dù từ nhỏ thể chất của cậu bé yếu ớt, lần trước Tần Cửu thấy cậu bé cầm một cây cung nhỏ nửa ngày cũng không kéo nổi, dáng vẻ uể oải cực kỳ đáng thương.
Tần Cửu suy nghĩ cải tiến cây cung đó một chút để tiểu biểu đệ vui vẻ một chút.
Nàng từng thấy một cây Phục Hợp cung, tuy đã sớm quên mất kết cấu cụ thể nhưng cũng nhớ mang máng, Phục Hợp cung dùng ròng rọc nên không phải dùng nhiều sức lực, làm cho việc kéo cung trở nên nhẹ nhàng hơn, có còn thể làm tăng tầm bắn của cung tên.
Vì thế, nàng nhờ Hoàng Hậu bảo Công Bộ tìm ra hai thợ thủ công dựa vào lời nói và sơ đồ phác thảo của nàng, sau khi thí nghiệm lặp đi lặp lại cùng thợ thủ công vài ngày mới miễn cưỡng cho ra được một cây Phục Hợp cung phiên bản ban đầu.
Tần Cửu yên lặng liếc Cố Trạch Chi một cái, ra lệnh cho cung nữ đến Phượng Loan cung lấy đồ.
“Ồ?” Hoàng đế nhướng mày, cực kỳ hứng thủ hỏi: “Món đồ chơi gì thế?”
Cố Trạch Chi hơi mỉm cười, nửa úp nửa mở nói: “Chờ người nhìn thấy sẽ biết thôi.”
Vì thế đoàn người hoàng đế đến ngồi trong đình.
Nhóm quý nữ vội vàng né tránh, di chuyển về một hành lang trồng hoa ở cách đó không xa, chỉ có Nhị công chúa Tân An và Tần Cửu bị hoàng đế giữ lại.
Không lâu sau, một cây cung đen đã được đưa tới.
Cây cung này là cây cung bình thường do thợ thủ công làm ra, có lẽ là một cây cung đơn giản, nhìn qua rất bình thường, chỉ có hai cái ròng rọc gắn trên cung tên làm người ta cảm thấy mới mẻ.
“Đây là…” Hoàng đế cầm lấy cây cung màu đen này, hứng thú đánh giá.
“Thứ này gọi là Phục Hợp cung.” Tần Cửu giới thiệu: “Thần nữ nhìn thấy Trăn biểu đệ còn nhỏ tuổi không kéo được cung cho nên muốn cải tiến cho đệ ấy dùng một chút.”
Cố Trạch Chi cười tủm tỉm đề nghị: “Hoàng Thượng, hay là người thử cung trước đi.”
Hoàng đế hiểu dụng ý của Cố Trạch Chi, thoải mái kéo dây cung, trong mắt hiện lên sự tò mò và ngạc nhiên nhưng cũng không thể hiện ra ngoài.
Động tác của hoàng đế thành thạo kéo cung, cài tên, cung như trăng tròn.
“Vèo!”
Một cái cung tiễn rời cung bắn đi, tốc độ nhanh như sao băng, cực kỳ chuẩn xác bắn lên thân cây cách đó 300 bước, thân cây to khỏe không trụ được mà đong mưa, lá cây rơi xuống như mưa.
“Ào ào…”
Gia Luật Loan bỗng nhiên mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc khó có thể tin nổi.
Dù là cung tên tốt thì tầm bắn cũng chỉ xa khoảng hai trăm bước, cây cung nhìn bình thường này lại có thể bắn xa ba trăm bước, không, vừa rồi hoàng đế Đại Kỳ bắn rất tùy tiện, nói không chừng còn có thể bắn xa hơn, ba trăm năm mươi bước hoặc là bốn trăm bước?!
“Hoàng Thượng, cây cung này…” Gia Luật Loan nhỏ giọng nói.
“Cây cung này làm không tệ.” Vẻ mặt của Hoàng đế sáng rực, khen ngợi: “Nếu có thể gia công tốt hơn, nhất định có thể khiến binh lính Đại Kỳ ta như hổ mọc thêm cánh.”
Tần Cửu cười, thoải mái hào phóng nói: “Cây cung này còn rất thô ráp.”
Đúng là rất thô ráp!
Tần Cửu chỉ hiểu qua loa về nguyên lý của Phục Hợp cung, còn lại đều dựa vào công lao của thợ làm cung, hơn nữa sau khi giải thích cho thợ thủ công hiểu về năng lực mới có thể làm ra một phiên bản 1.0 như vậy, kém xa so với Phục Hợp cung đời sau, chỉ đơn giản là cho thêm ròng rọc để tạo ra hiệu quả không cần dùng nhiều sức mà thôi.
Nhưng mà Tần Cửu lại hiểu ý đồ của Cố Trạch Chi.
Tần Cửu nhớ rõ trong tiểu thuyết có nhắc đến, Bắc Yến và Đại Kỳ có thù oán nhiều đời, tuy rằng đã định là hiệp ước đình chiến nhưng giữa hai nước vẫn có sự đề phòng lẫn nhau. Nếu như để vương tử Bắc Yến phát hiện những năm gần đây thân thể của hoàng đế càng ngày càng xấu đi Bắc Yến sẽ nảy sinh ý định xâm chiếm Đại Kỳ.
Vốn dĩ hoàng đế đã muốn giấu đi, cố tình hết lần này đến lần khác…
Tần Cửu nhìn thoáng qua Nhị hoàng tử, trong tiểu thuyết hình như hắn ta không ngu xuẩn như vậy mà, chẳng lẽ là do bây giờ vẫn còn trẻ hay trong tiểu thuyết quá thuận buồm xuôi gió, có ánh sáng của nam chính bao phủ cho nên mới không nhìn ra?
Ánh mắt của Tần Cửu yên lặng dời đi, Cố Trạch Chi đang khoanh tay đứng ngược sáng, khóe môi vẫn nở nụ cười nhạt trước sau như một.
Cho nên, nếu không thể giấu được tình hình thân thể của hoàng đế nữa, Cố Trạch Chi muốn cho Gia Luật Loan nhìn thấy thực lực quân sự của Đại Kỳ để đánh tan dã tâm của Bắc Yến.
Nhưng cái cung này còn không được coi là bán thành phẩm, chỉ là vật để dỗ dành tiểu biểu đệ vui vẻ. Độ bền của bánh răng cũng chưa được thử nghiệm, hơn nữa cũng không thể làm một số lượng lớn, còn lâu mới có thể mở rộng để cho vào quân doanh.
Rõ ràng lúc này không thích hợp để nói chuyện đó, Tần Cửu cười tủm tỉm đứng ở đó, trông ngoan ngoãn lại đáng yêu.
Sau đó trơ mắt nhìn hoàng đế cầm cung của nàng rời đi.
Tần Cửu: “…”
Tâm trạng hoàng đế cực kỳ tốt, trong lòng âm thầm ghi nhớ sau này phải nói Hoàng Hậu thưởng cho Tần Cửu.
Mọi người vội vàng cung tiễn hoàng đế.
Chờ đến khi không nhìn thấy bóng dáng hoàng đế nữa, các quý nữ mới thả lỏng, tiếp tục chơi đùa.
Mãi cho đến quá nửa giờ Tỵ, có một cũng nữ đến kêu các nàng: “Nhị công chúa điện hạ, đã đến giờ rồi.”
Tân An vội vàng gật đầu, mọi người đi theo nàng cung nữ kia đi về phía Từ Ninh Cung.
Khi các nàng vừa đến Từ Ninh Cung thì vừa đúng giờ.
Vệ Hoàng Hậu, Liễu Quý Phi và nhóm phi tần đang chúc thọ Thái Hậu trong nội điện, từng người dâng thọ lễ lên, sau đó đến những vị trưởng công chúa, công chúa và hoàng tử, sau đó mới đến nhóm ngoại mệnh phụ và các cô nương các phủ.
Không khí trong Từ Ninh cung vừa trang nghiêm vừa náo nhiệt.
Chờ sau khi chúc thọ xong đã là nửa canh giờ sau.
Mọi người đều như trút bỏ được gánh nặng, bước ra ngoài Từ Ninh Cung đi đến tịch yến.
Còn Tần Cửu lại bị Từ ma ma gọi lại, đi đến thiên điện Từ Ninh Cung.
Trong thiên điện đang ồn ào náo nhiệt, Vệ Hoàng Hậu, Liễu Quý Phi và một vài vị trưởng công chúa đang nói chuyện với Thái Hậu ở bên trong.
Liễu Thái Hậu ngồi trên giường đất khoảng chừng 50 tuổi, trên mái tóc đã vương vài sợi tóc bạc, gương mặt đoan trang trắng nõn được bảo dưỡng cẩn thận nhìn trẻ hơn tuổi thật vài tuổi.
Vân Quang đạo trưởng cầm phất trần trong tay đứng bên phải Liễu Thái Hậu, dáng vẻ bà ta tiên phong đạo cốt, chỉ đứng yên ở đó cũng làm cho người ta cảm giác có thể bay đi bất cứ lúc nào.
Vân Quang đạo trưởng cũng nhìn thấy Tần Cửu, khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, cây phất trần trong tay bà ta khẽ run lên.