Chương 19: Xui xẻo

“Điện hạ!” Tần Hân tự nhiên hào phóng gọi Cố Cảnh một tiếng, thản nhiên cười: “Đây là tam muội muội của ta, ngày hôm qua mới hồi phủ, muội ấy từ nhỏ lớn lên ở bên ngoài, rất đáng thương...” Nói xong, nàng ta cho Tần Cửu một ánh mắt thương hại.

Tần Hân chưa nói hết, nhưng ngụ ý, ai cũng nghe được rõ ràng.

Tần Cửu từ nhỏ đã lớn lên trong dân gian, không có giáo dưỡng, không biết lễ nghĩa, sợ là ngay cả chữ cũng không biết.

Vài quý nữ che miệng cười trộm, trong ánh mắt nhìn Tần Cửu có đồng tình, có thổn thức, cũng có miệt thị.

Tần Cửu cũng nghe được rõ ràng, bất đắc dĩ thở dài một hơi, cảm thấy “nữ phụ ác độc” như mình thật đúng là có trách nhiệm, cái gì cũng chưa làm, đã bị nam nữ chính ghi hận.

Đây cũng không phải lỗi của nàng!

Đối với những ánh mắt khinh bỉ xung quanh, Tần Cửu không thèm để ý, nàng nhìn Tần Hân có ý tốt khuyên nhủ: “Cũng không thể nói như vậy, có câu nói là: Dân là quý nhất, nước là thứ hai, vua là nhẹ nhất. Nhị tỷ tỷ cũng không thể khinh thường dân chúng trăm họ.”

Nàng khinh thường bách tính lúc nào?! Tần Hân bị mắng đến gân xanh trên trán thiếu chút nữa nổ tung.

Có chút ý tứ. Cố Trạch Chi có chút hứng thú nhìn Tần Cửu, tiểu nha đầu này ngoài mặt một bộ ăn chờ chết, nhưng tính tình không phải ai cũng có thể giẫm lên một cước.

Thấy ánh mắt Cố Cảnh lại rơi vào trên người Tần Cửu, Tần Hân nắm chặt khăn, vội vàng nói sang chuyện khác: “Điện hạ, muội vừa mới vẽ một bức tranh Tây Vương Mẫu, đang nghĩ đến tiết Thiên Thu đưa cho Thái hậu nương nương, huynh giúp ta nhìn xem còn có chỗ nào không đủ. Ta nhìn chung cảm thấy không vẽ ra Tây Vương Mẫu siêu nhiên thoát tục.”

Xưa nay Thái hậu hết lòng tin tưởng đạo giáo, Tần Hân vẽ bức “Tây Vương Mẫu” này chính là vì một tháng sau ngày Thiên Thu tiến cung tặng lễ mừng thọ cho Thái hậu.

“Hân tỷ tỷ đừng tự xem thường mình, bức Tây Vương Mẫu này vẽ giống y như đúc, đúng là tuyệt nhất.” Một quý nữ mặc xiêm y đỏ tán thưởng thở dài.

“Đúng vậy. Hân tỷ tỷ bức họa này dùng bút tinh xảo, có thể nói tăng một phần thì quá dài, giảm một phần thì quá ngắn.”

Cố Cảnh bị khơi gợi hứng thú, đề nghị với Cố Trạch Chi: “Hoàng thúc có muốn cùng đi xem một chút không?”

Cố Trạch Chi cũng không có hứng thú, nhàn nhạt trả lời: “Cứ tự nhiên.”

Vẽ có cái gì đáng xem, vẫn là tiểu nha đầu này càng thú vị hơn! Cố Trạch Chi cười híp mắt nhìn Tần Cửu, nhìn thấy Tần Cửu trong lòng sợ hãi, luôn cảm thấy đối phương đang có chủ ý xấu gì đó.

Cố Trạch Chi có thể không để ý mặt mũi Cố Cảnh, nhưng những người khác vẫn phải bận tâm một hai, vì thế, mọi người nhao nhao vây quanh thư án, đối với bức “Tây Vương Mẫu” kia đánh giá, người người tán thưởng.

Anh Lạc quận chúa đột nhiên nói: “Đúng rồi, ta nghe nói hôm nay Vân Quang đạo trưởng cũng ở Thịnh Hoa các, không bằng mời bà ta đến thay Hân muội muội xem một chút.”

Vân Quang đạo trưởng là đạo cô của Huyền Thanh Quan trong kinh thành, ở trong kinh thành rất có danh vọng, nghe nói, bà ta đạo pháp cao thâm, tinh thông bát quái ngũ hành, phong thủy mệnh tướng chi thuật.

Thịnh Hoa Các gần đây muốn tu sửa hoa viên, hôm nay chính là mời bà ta đến xem phong thủy, có thể mời được bà ta, chính là dựa vào mặt mũi Thái thân vương phủ.

Nếu bức “Tây Vương Mẫu” này có thể được Vân Quang đạo trưởng khen ngợi một lần, lại tặng cho Thái hậu, thì càng tốt.

Các quý nữ khác cũng đồng ý.

Trong mắt Tần Hân lóe lên một tia dị quang, khóe miệng hơi cong lên.

Anh Lạc quận chúa giơ tay gọi một thị nữ lại đây, phân phó nàng đi mời Vân Quang đạo trưởng.

Trong lúc nói chuyện, Anh Lạc quận chúa không cẩn thận nhìn thấy nha đầu hoang dã mới tới của Tần gia đang ngồi cùng một chỗ với Cố Trạch Chi, một bộ dáng trò chuyện thật vui vẻ, trong lòng là càng thêm tò mò.

Đáng tiếc, đối với đương sự Tần Cửu mà nói, đây thật sự là không thể gọi là “trò chuyện vui vẻ”!

“Đại ca đến kinh thành lúc nào?”

“Đại ca trên đường đi có thuận lợi không?”

“Mới mấy ngày không gặp, đại ca càng thêm phong tư trác tuyệt.”

Tần Cửu cười giả tạo, cũng mặc kệ hắn có trả lời hay không, tự mình nói.

Nàng nói có chút khát nước, liền cầm lấy trái cây lộ trên bàn, uống một ngụm.

Quên chuyện đó đi.

Hắn là đại nhân vật phản diện thì thế nào, chính nàng còn là ác độc nữ phụ đây, ai cũng không thể ghét bỏ ai!

Không đúng nha.

Tần Cửu hơi mở to mắt.

Nàng nhớ Cố Trạch Chi lên sân khấu vào giữa tiểu thuyết.

Vừa ra sân, chính là tin tức hắn tự tay gϊếŧ huynh, chém đầu phụ thân truyền vào kinh thành, trấn động cả triều đình. Sau đó, tiểu thuyết mới từ góc độ Cố Cảnh tỉ mỉ giới thiệu nhân vật này, nói đến thân thế của hắn, nói đến hắn tại vài năm trước gϊếŧ phụ thân chạy trốn, sau đó, hoàng đế liền ra lệnh cho Cố Cảnh dẫn đại quân đi trước khống chế hắn.

Trong tiểu thuyết cũng không có viết lúc Tần Hân mười bốn tuổi hắn đã từng tới kinh thành!

Chẳng lẽ là kịch bản thay đổi rồi sao?!

Cố Trạch Chi nhìn sắc mặt phong phú đa dạng của nàng, hứng thú nhặt một quả nho từ trong chậu hoa quả nhét vào cái miệng nhỏ nhắn đang há hốc của nàng.

Tần Cửu theo bản năng bắt đầu ăn. Nho trong miệng chua ngọt nhiều nước, ăn rất ngon.

Khẩu vị của tiểu nha đầu này vẫn tốt như vậy! Cố Trạch Chi cười híp mắt hỏi: “Ngọt không?”

“Ngọt.” Tần Cửu thuận miệng nói.

Sau khi nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cứng đờ, hận không thể nhổ quả nho trong miệng ra.

Lúc này, chợt nghe phía sau có người khẽ hô: “Vân Quang đạo trưởng đến rồi!”

Tần Cửu lập tức bị dời đi lực chú ý, nhìn ra bên ngoài Thủy các.

Trong vườn, một đạo cô chừng bốn mươi tuổi, thân mặc pháp y màu xanh nhẹ nhàng mà đến, bà ta mặt mũi hiền lành, tay phải cầm một nắm phất trần màu trắng bạc, tay áo theo gió bay lên, lộ ra một cỗ khí chất tiên phong đạo cốt, làm cho người ta nhìn không khỏi nghiêm nghị kính nể.

Đạo sĩ là nhân sĩ phương ngoại, ở đây mọi người có hoàng tử, có thế tử, cũng có quận chúa, phần lớn thân phận tôn quý, nhưng cũng nhao nhao đứng dậy nghênh đón, hô một tiếng “Đạo trưởng” xem như chào hỏi.

Anh Lạc quận chúa cười nói: “Vân Quang đạo trưởng, Hân muội muội của ta vừa mới vẽ một bức ‘Tây Vương Mẫu’, dự định tặng cho Thái hậu nương nương, xin đạo trưởng bình luận một chút.”

Vân Quang đạo trưởng lắc phất trần, mỉm cười đáp: “Quận chúa khách khí, đây là vinh hạnh của bần đạo.”

“Mời đạo trưởng.” Một thị nữ dẫn Vân Quang đạo trưởng tới trước thư án, mời đối phương phẩm họa.

Vân Quang đạo trưởng nhìn kỹ bức họa trên thư án một lát, khen không dứt miệng: “Tuyệt đẹp! thật sự là tuyệt đẹp! Dao Trì Kim Mẫu này hiện lên trên giấy, trông rất sống động!”

Tần Hân thản nhiên cười một tiếng, dung quang toả sáng.

“Chỉ tiếc...”

Nói xong, Vân Quang đạo trưởng đột nhiên nhíu mày, mặt lộ vẻ khó xử.

Mọi người giật mình, hai mặt nhìn nhau, vẫn là Anh Lạc quận chúa hỏi: “Đạo trưởng, có chỗ nào không đúng sao?”

Vân Quang đạo trưởng nhìn bức họa kia tiếc hận lắc đầu: “Bức họa này đã cho người khác xem qua sao?”

“Haiz, bức tranh này vốn linh khí phi phàm, mơ hồ có linh quang thoáng hiện, nhưng hiện tại trong tranh lại nhiễm một vận xui xẻo, làm cho bức tranh này bị che khuất, sợ là không thích hợp tiến cung tặng Thái hậu nương nương.”

“…”

“…”

“…”

Chung quanh yên tĩnh một chút, trên mặt mọi người đều lộ ra biểu tình khó có thể tin.

Sao có thể như vậy được! Ở chỗ này, người nào không phải là danh môn quý tộc!

Chờ đã!

Tất cả mọi người nghĩ tới cái gì, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Tần Cửu.

Muốn nói nơi này có người nào mang theo xui xẻo, cũng chỉ có nha đầu Tần gia quê mùa này!

Ánh mắt Tần Sanh lộ ra vẻ khinh bỉ. Quả nhiên là xui xẻo! Bọn họ không nên đưa nha đầu quê mùa này về phủ!

Vân Quang đạo trưởng cũng theo ánh mắt mọi người nhìn về phía Tần Cửu, sắc mặt ngưng tụ.

Bà ta giơ tay phải lên, nhìn Tần Cửu bấm nút tính toán một chút, thần sắc càng ngày càng nghiêm trọng, sau đó hỏi: “Sinh nhật bát tự của ngươi là Bính Dần Niên, Giáp Vị Nguyệt, Tân Sửu Nhật, Nhâm Dần Thời?”

Tần Cửu không trả lời, người cướp câu trả lời là Tần Sanh:

“Không sai! Đúng ngày giờ này!”

Tần Sanh liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn Tần Cửu không khác gì nhìn tai tinh.

Anh Lạc quận chúa và những người khác đều lộ ra là ánh mắt tán thưởng, thầm nghĩ: Vị Vân Quang đạo trưởng này quả nhiên là danh bất hư truyền, chỉ nhìn Tần Cửu một cái, đã nhìn ra ngày sinh bát tự.

Vân Quang đạo trưởng lại vân chỉ bấm ngón tính toán một phen, sâu kín thở dài: “Đáng tiếc, bát tự vốn nên là quý nữ, nhưng là Thiên Sát cô tinh, khắc phụ khắc mẫu khắc phu khắc tử, còn có thể tổn hại khí vận cả nhà!”

Mọi người đều là hít sâu một hơi, mấy cái quý nữ càng là lui lại một bước, bộ dáng tránh không kịp.

Tần Sanh không ngừng gật đầu: “Nói không sai, tam tỷ tỷ của ta vừa mới sinh ra, nhà chúng ta đã bị lưu đày, còn có đại bá phụ của ta với đại bá mẫu cũng...”

Tần Sanh hung tợn trừng mắt nhìn Tần Cửu, con ngươi gần như muốn trừng ra, một bộ bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra là thế!

Thì ra Tần gia bọn họ năm đó sẽ bị lưu đày, đều là Tam tỷ tỷ làm hại!

Ánh mắt các quý nữ và Anh Lạc quận chúa có chút vi diệu, các nàng đều nghe nói qua, Tần gia ở mười bốn năm trước bởi vì bị tình nghi mưu nghịch, bị phán đoạt tước lưu đày, mãi cho đến nay sau khi hoàng đế hiện tại đăng cơ, Tần gia mới có thể rửa sạch oan khuất, trở lại kinh thành.

Nghĩ như thế, Vân Quang đạo trưởng phê mệnh cho Tần Cửu thật đúng là chuẩn!

Vân Quang đạo trưởng tùy ý vung phất trần một cái, một bộ tiên phong đạo cốt dáng, hỏi: “Vừa rồi vị cô nương này có phải cũng nhìn qua bức tranh này hay không?”

Tần Sanh vội vàng nói: “Đúng vậy, Tam tỷ tỷ đã xem qua.”

“Vậy thì đúng rồi.” Vân Quang đạo trưởng thổn thức nói: “Chính là bởi vì như thế, bức Tây Vương Mẫu này mới như bảo châu mông trần, thật sự là đáng tiếc.”

Mọi người đều trố mắt nhìn nhau.

Vừa rồi Vân Quang đạo trưởng nói, bức Tây Vương Mẫu này là vô cùng tốt, linh khí phi phàm, càng có linh quang thoáng hiện!

Vị Tần tam cô nương này chỉ nhìn thoáng qua, liền đem bức tranh này phá hủy, người này xui xẻo cỡ nào vậy!

Những cô gái kia theo bản năng lui về phía sau vài bước, muốn cách Tần Cửu thật xa.