Chương 3: Duyên!
2 tiếng sau một chiếc xe cảnh sát được gọi đến, họ phát hiện một cô bé ngất xỉu dưới thềm nhà trong tình trạng chỉ có một chiếc áo nhỏ trùm lên người. Bên trong hẻm, một người đàn ông mập mạp nằm dài với 2 bàn tay nát như tương khiến các cảnh sát không chuyên nôn mửa. Họ phát hiện rằng người đàn ông này cố tình hãʍ Ꮒϊếp cô bé kia và tự thấy có lỗi nên đã tự dùng chày đập nát tay mình.
Cả hai được đưa vào bệnh viện. Khi cô bé kia tỉnh lại thì chẳng nhớ gì chuyện đêm qua. Còn ông kia thì trở nên điên loạn luôn miệng bảo rằng thần chết đến gϊếŧ ông. Thần chết mặc đồ đen, cười dưới màu trắng xóa của tia sét đêm. Cuối cùng thì ông cũng được chuyển vào trại tâm thần ngay ngày hôm đó.
-Nè Nè... nghe gì chưa... cái tên biếи ŧɦái hay rình rập trường mình á... bị bắt vào trại tâm thần rồi.
-trời may quá.
-Yan Yan... trả vở bài tập cho bạn nè.
Một cô gái đến ném quyển vở của Yan lên bàn, quyển vở nhàu nát không rõ tên của ai. Như có ai đã đổ thứ gì lên nó vậy.
Cầm lấy quyển vở và nở một nụ cười, Yan im lặng xách ba lô ra về. Khỏi cổng trường, cô ném quyển vở vào lò đốt rác và ra về. Lau đi bàn tay của mình cô lằm bằm
-Đồ dùng của tôi... người khác chạm vào, thì vứt.
Đưa ánh mắt đυ.c ngầu đó đi dưới bầu trời u ám, lại trạm chờ xe bus. Yan đứng đó ngắm nhìn đám mây bay kia, đám mây trắng dần bị che phủ bởi những màu u ám phía trên. Miệng cô khẽ nhoẻn lên cười nghĩ về một thứ gì đó xa xăm.
Cô đang nghĩ, ba mẹ trên thiên đàn có hạnh phúc không? Không vì nữ nhân nào mà cãi vã chứ? Không vì kẻ nɠɵạı ŧìиɧ người thờ ơ mà lớn tiếng mắng chửi nữa chứ? Yan cảm thấy bản thân mình đã đúng, khi cuộc cãi nhau của cha mẹ lêи đỉиɦ điểm. Cô tự cầm dao đến ném lên bàn, ghen tuôn, giận hờn, khổ đau, tự kết thúc. Họ chém gϊếŧ nhau, vì yêu, vì thương, vì hận.
-Nếu cười... cô sẽ đẹp hơn.
Tiếng ai đó cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, một người nào đó đội chiếc mũ che khuất khuôn mặt khiến cô không thể thấy được gương mặt họ.
Lại một kẻ nữa xen ngang vào cuộc sống của cô nữa sao? thật phiền phức. Đó là những gì cô nghĩ trong đầu nhưng không, chiếc xe bus vừa dừng, người đó đã kéo chiếc mũ xuống bước lên xe, nhìn Yan bằng một ánh mắt xanh rêu huyền bí.
-Tạm biệt.
Nói thì nói thế... nhưng tại sao cả hai lại đi chung chuyến xe thế này? Còn đứng bên cạnh cô nữa. À... ra là đông quá, hai đứa bị ép đứng gần nhau khiến bị đυ.ng độ va chạm với nhau. ánh mắt người kia cũng ngạc nhiên nhìn cô. Cô nghĩ đây là tình cờ.
Bàn tay thô ráp nào đó chạm vào chân của cô. Yan chau mày đứng im vì đã quá quen với việc bị đυ.ng chạm rồi và cũng chẳng có ai muốn vướng phải rắc rối cả nên đều im lặng.
Chiếc xe di chuyển lạng lách khiến bàn tay kia dễ dàng cho vào bên trong váy của cô. Đôi môi bặm lại giận dữ, cô muốn hét lên.
Một lực mạnh kéo Yan về phía trước nằm gọn trong vòng tay của ai đó. Lại là cái con nhỏ kỳ lạ kia. Tại sao lại kéo Yan vào sát mép tường thế này? định thả dê nhau sao? một khoản không được tạo ra. Cô gái kia đứng lùi lại, ngoài tay thì chống. Vì đeo ba lô nên cô ấy không bị xàm xỡ được. Mặc cho xe rung lắc thì cô gái đó vẫn đứng che chắn cho Yan. ôn nhu để Yan gọn trong khoảng không giữa hai tay.
Giờ nhìn gần mới nhớ ra, cô ấy là người đã đưa khăn bông và ô cho Yan lúc mưa mấy ngày trước. Đồng phục trường công lập đối diện trường cô. Nhưng nhìn gần, cô ấy xinh thật. Đôi mắt xanh lam độc quá. Chẳng mấy ai có được màu mắt đó đâu, hay là đeo lens nhỉ? Gương mặt trắng khiến Yan đắm chìm.
Cả hai lại cùng đến một điểm, nhưng chưa chào hỏi cảm ơn thì người ta đã đi mất rồi. Lúc về nhà, Yan mới nằm làm lại cuốn tập bài của mình. Một cuốn sách rơi xuống từ phía tủ. Dòng chữ kia khiến mắt của Yan tập trung nhặt cuốn sách lên.
"Gặp nhau là một cái duyên, chúng ta có rất nhiều duyên trong cuộc đời của mình, đi lướt qua nhau cũng là duyên, nhưng khi cái duyên của chúng ta lặp lại trong hoàn cảnh đặc biệt. nó sẽ thành nợ. và chúng ta sẽ phải trả món nợ đó"
Hình ảnh cô gái kia đột nhiên hiện lên trong đầu của Yan. Lướt ngang qua chiếc gương treo trước mặt. Yan đã đập vỡ nó trong nháy mắt. cô ngồi huỵch xuống ôm lấy hai má của mình đầu óc bắt đầu rối lên, tim đập như trống
-Cái gì thế này... cảm giác gì đây... mình... bị sao vậy nè... tim mình... đầu óc mình... tại sao thế này???
Hình bóng của cô ta cứ lảng vảng trong đầu của Yan. Nhỏ nhào lên giường ôm lấy gối đấm rầm rầm để quên đi gương mặt cô gái kia. Đầu óc nổi điên lên rồi lại đập mặt xuống gối... 5 phút sau...
-NGẠT THỞ!!!
(con dở người -_-) nhỏ nằm xoay người lắc đầu cái mạnh rồi đưa tay lên trần nhà
-Duyên nợ sao? Hừm, tôi không thích kẻ khác chiếm chỗ trong đầu óc tôi... cơ mà xem ra...
Nắm bàn tay lại ôm chiếc gối thì thầm
-Tôi đã phải lòng chị rồi.
.........
Cơn gió mùa đông vừa thổi ngang mái tóc. Chiếc váy ngắn khẽ bay lên khiến Yan run lên bần bật. má ơi... sao giờ chưa tới nữa...
-Yan... xin lỗi. Tôi đến trễ.
-mồ... Miu... chị chậm quá đấy. Lạnh muốn chết rồi đây.
Cô gái màu mắt xanh lam từ sau đi đến. Những sự chờ đợi bực bội của Yan biến mất luôn. Cả hai cứ lặp đi lặp lại cái hành động gặp nhau ở trạm chờ xe bus đâm ra quen nhau. Cả hai không thân nhưng gặp nhau và ở bên nhau lại bình yên đến lạ.