Chương 2: "Mày thử... gϊếŧ tao đi"
Ngày hôm đó, cô gái với mái tóc đen huyền mở đôi mắt vô hồn nhìn xung quanh, mặc kệ bên cạnh có ai đang lo lắng thì đôi mắt ấy vẫn một màu đυ.c ngầu lạnh lùng không hề có một chút sức sống.
Cái đêm mà cô được đưa đến bệnh viện, đó là một thảm cảnh kinh hoàng với những người xung quanh nhà của cô. Cô được cứu khỏi đám cháy lớn ngay trong ngôi nhà của mình. Nguyên nhân bùng phát đám cháy không ai biết, đến khi cảnh sát và lính cứu hỏa dập tắt được ngọn lửa, ập vào tầm nhìn của họ chính là những mãnh rời rạc của cơ thể con ngưởi.
Những người trong gia đình cô thì từng người, từng người một bị cắt ra từng mảnh rải rác khắp căn nhà. Cha, mẹ, anh chị em, tất cả đều chết. Cơ thể cô thì cũng rất nhiều vết cắt dù không nghiêm trọng nhưng đủ ám ảnh người nhìn.
Mọi người bàn tán rằng nhà cô bị những tên trộm đột nhập cướp tài sản và phóng hỏa phi tang chứng cứ, lại có người bảo gia đình cô có người bị tâm thần gϊếŧ người thân của mình, chỉ có cô sống sót. Cô được giữ lại bệnh viện hồi phục tinh thần, cô nói rằng cô đã không còn nhớ gì từ khi tỉnh lại. Hoàn toàn ký ức của đêm đó đều mất sạch. Cô được điều trị, đến khi cô xuất viện và về lại nơi mà mọi người gọi nó là nhà thì đã là 1 năm sau.
Sau 8 năm, Câu chuyện về gia đình chết thảm ấy được khép lại , chẳng ai quan tâm đến gia đình đó nữa, họ để quá khứ lùi về sau để tránh gây tang thương cho cô bé sống bên trong đó.
Hiện tại họ chỉ biết ngôi nhà đó được sở hữu bởi một nữ sinh 18 tuổi với vẻ ngoài hồn nhiên dễ thương. Đó là Yan- chan, một học sinh vừa tốt nghiệp trung học phổ thông.
Với hàng xóm, Yan tốt bụng ngoan hiền, ai cũng yêu mến cô bé cả. Với vẻ ngoài xinh đẹp hiền lành, Yan được nhiều người theo đuổi nhưng cô bé lại từ chối tất cả mọi tình cảm từ những người đó. Cô thích sống một mình và làm những gì mình thích. Với học lực xuất sắc, Yan được tuyển vào trường đại học ưu tú STAR. Ở đó, cô kết bạn được với rất nhiều người và vẫn cái vẻ dễ thương đó, Cô luôn bị bạn bè trêu chọc là dễ dãi.
-Yan Yan... Cậu có thích anh Boy bên lớp hoa anh đào không?
Một đứa bạn nhảy đến trước bàn học của cô.
-hả? à... anh ấy giỏi thể thao hay giúp mình lắm. Mình với anh ta không phải như mọi người nghĩ đâu.
Yan xếp đống sách vở vào cặp và kéo ba lô lại, mắt không nhìn đối phương.
-Yan Yan... hay là... bạn nói tốt chi mình trước măth anh ấy một chút nha...
-Hửm... được thôi.
-Yêu cậu nhất... Yan... cậu đúng là bạn thân của mình.
Nở nụ cười rạng rỡ trên môi, khi bóng dáng cô bạn kia chạy đi, đôi mắt đυ.c ngầu hiện lên trên gương mặt lạnh lùng.
-Bạn thân... nực cười.
Tự mình về trên con đường màu đen u ám, đám mây đen ùn ùn kéo đến như sắp có bão. Rồi bất chợt cơn mưa đổ ào xuống đó làm Yan ướt mèm đứng dưới trạm xe bus chờ. Vừa lằm bằm chửi rủa.
Bạn thân? Trong đầu của Yan cứ hiện lên những chiếc mặt nạ trắng với nụ cười rộng, đôi mắt mở to bay bay xung quanh cô, cô cảm thấy buồn nôn với nụ cười giả tạo của đám nữ nhân kia.
Chiếc xe lớn mù màu lao như bay đến. Cán ngang qua vũng nước, nước văng lên ướt hết cả những người đứng chờ xe. Yan cứ tưởng mình cũng thành mèo mắc mưa nhưng ai đó đã đứng che cho cô.
-Này... cô sẽ bị ướt nếu cứ thất thần như thế đấy.
Một cô gái xinh đẹp đứng trước mặt Yan. Dáng người cao cao với gương mặt lạnh lùng đang đưa cho Yan cái khăn bông và chiếc ô nhỏ.
Rồi chạy trong mưa, cô gái kia đi mất. Chưa kịp để Yan cảm ơn gì cả.
Về đến nhà, Yan mau chóng thay đồ rồi kéo vở ra làm bài tập. Cô chợt nhớ ra rằng quyển bài tập của mình mấy đứa con gái mượn 3 ngày rồi chưa trả. Yan thừa biết bọn chúng muốn Yan bị chế nhạo bởi thầy cô giáo để không được chú ý bởi các chàng trai nữa. Cô thở dài rồi lấy quyển vở khác ra viết bài. Rồi một cú điện thoại vang lên làm trì hoãn việc làm bài...
-Yan Yan... em mau đến cửa hàng đi. Khách đột nhiên đông này.
Cô liền mau chóng thay đồ và chạy đi. Yan đang làm bán thời gian tại một quán cafe nhỏ cuối phố. Trang phục thì dễ thương mà công việc lại bình thường nhưng lương lại cao. Cô đang chú tâm bưng đồ thì một bàn tay thô cứng chạm vào mông cô.
-Ông làm gì vậy???!!!
Yan hất tay ông khách mập ghê tởm kia ra. Ông ta thờ ơ như chưa có gì xảy ra cả. Mọi người bỗng chú ý đến Yan khiến cô im lặng rồi dần lui về sau lấy lại bình tĩnh.
-Yan... em bị sao thế?
Chị chủ quán đi đến hỏi thăm.
-Ông ta sờ mông em.
Được chị chủ quán quan tâm. Yan đỏ hoe đôi mắt nhìn chị, một anh bồi bàn đi đến săn tay áo.
-Để anh ra cho ông ta một trận.
-Thôi mà anh Kai... khách đang đông...
Một đôi mắt lạnh lùng ghim vào Yan khi cô cố ngăn cản Kai. Kai là một cậu trai trẻ cuốn hút. Chiều cao nổi bật khiến khách hàng nữ ngày càng đông và cậu cũng là người thích thầm Yan nhà ta.
Mọi chuyện được kết thúc và Yan lại về nhà. Đường thì vắng, đêm thì tối, vậy mà lại có tiếng la hét của một đứa trẻ vang vào tai của cô.
Thấp thoáng phía bên trong con hẻm nhỏ, cô chỉ thấy bóng dáng một ai đó to lớn đang hì hục cởi đồ. Một cơn sấm sét nổ ra... cái tên mập mạp lúc nãy sờ mông Yan đang bắt cóc một đứa bé gái tầm 12 tuổi và định giở trò ấu da^ʍ ngay trong hẻm.
Trong cơn sấm chớp nhoáng trên bầu trời hắn như con lợn đói kinh tởm háu ăn. Cô bé nhỏ kia bị trói tay chân và lột đồ trơ trọi giữa con hẻm. Tiếng sắt chạm vào đất vang lên tiếng leng keng chói tai. Tên mập quay lại thì tia sét sáng ầm lên. Phía sau hắn, một bóng người nhỏ nhắn với cái mủ trùm đầu và trên tay cầm thanh chày sắt to lớn đầy đinh.
-Mày... mày là đứa nào... muốn gì...
Tiếng rêи ɾỉ kinh tởm của hắn vang lên. Cô bé nhỏ kia cố gắng kêu cứu, mắt tràn đầy lệ. Dáng người nhỏ nhắn kia lao thoăn thoắt như một con sóc đến và bế cô bé kia đi. Khoát tạm cho cô bé nhỏ chiếc khăn bông rồi dùng tấm vải bịt mắt cô bé lại. Quay về phía con heo mập kia. Hắn ta kéo khóa quần lên run sợ khi thấy cây gậy sắt đầy đinh rỉ.
-Mày... tao sẽ gϊếŧ mày nếu mày lại gần đây...
-Gϊếŧ...hm... mày ... thử gϊếŧ tao đi...
Dứt câu nói, con người trùm kia liền lao đến, cây gậy đầy đinh dường như không có thắng lao thẳng đến đầu của tên lợn kia. Tiếng đập vang lớn, khiến đầu hắn tứa máu và té nhào xuống đất la hét. Bàn tay hắn bị chặn lại, trong cơn sấm chớp ghê rợn của buổi đêm... một nụ cười nhếch miệng đầy máu hiện lên kèm với đôi mắt đυ.c ngầu. Tiếng la hét vang cả bầu trời đêm.
Rồi không gian im lặng, tiếng kéo chày lách cách về phía cô bé nhỏ kia. Trong miếng vải trùm đầu, chỉ thấp thoáng thấy một chiếc áo trùm kín mít hiện lên, cái chày vung lên cao và rồi giáng xuống là một màu đen tối.