Chương 1: Bị ôm chặt trong giấc ngủ

"A Hiên, Kỳ Liên sau này phiền em chiếu cố, hãy chăm sóc cho em ấy thật tốt."Tiêu Hiên không thể tin được, không ngờ câu cuối cùng anh trai mình nói lại là câu này. Cậu cùng anh trai chung sống nhiều năm, nhưng người cuối cùng anh trai nhớ không phải đứa em này mà lại là một người mới quen mấy tháng - chính là tiểu mỹ nhân kia. Quả nhiên không nhìn lầm, Kỳ Liên chính là một con Hồ ly tinh.

Kỳ Liên sinh ra trong một gia đình nghèo khó, nơi vùng đất hoang sơ, ba mẹ hắn vì mấy trăm đồng bạc mà tùy tiện bán hắn đi.

Tình cờ trong lần ghé bán bar, anh tôi nhìn thấy Kỳ Liên trong một loạt hàng mới. Ánh mắt sợ sệt nhút nhát của Kỳ Liên đã khiến anh lay động. Ngay sau đó Tiêu Viêm liền đem Kỳ liên về nhà. Tiêu Hiên trước đây chưa từng thấy anh trai mình đối xử tốt với ai như thế, dù có là mình - đứa em trai của anh.

Tiêu Hiên không thể nào quên cách mà anh và Kỳ Liên lần đầu gặp mặt. Đánh xong bóng rổ một thân mồ hôi về nhà, ngay khi đó nhìn thấy một bóng lưng bé nhỏ đang dựa vào l*иg ngực Tiêu Viêm.

"Anh, đây là?" Tiêu Hiên ngạc nhiên hỏi.

"Kỳ Liên. Đây là tiểu đệ của ta Tiêu Hiên, hai người chào hỏi nhau đi" Anh trai y tùy tiện xoay thân hình nhỏ xinh trong l*иg ngực hướng về phía đối diện với Tiêu Hiên.

Sau đó y nhìn hắn một cái, quả thực không thể không thốt lên rằng hắn xinh đẹp đến tuyệt trần, thật muốn làm con người ta ngu muội. Là nam, sau một hồi đánh giá quả thực là nam. Tuy rằng đầu tóc lâu nay chưa cắt đã khá dài, so với nữ sinh ở trường quả thực hoàn mỹ gấp bội lần, nhưng sao hắn là nam được. Anh trai y sao lại đem con trai về nhà? Thoạt nhìn lại chưa thành niên, anh trai Tiêu Hiên có chắc mình không làm gì phạm pháp?

Kỳ Liên không nói gì, là e dè, ngốc ngốc nhìn y, thật giống kẻ ngốc.

"Đệ của ta có phải rất tuấn tú hay không, sao lại nhìn thẩn thơ như thế?" Tiêu Viêm nói đùa.

"Anh à, không giống những người ở quán bar anh hay mang về" Tiêu Hiên hoàn toàn quên rằng về đến nhà liền phải vào toilet tắm rửa.

Anh trai y liền không ngần ngại mà nói việc chuộc Kỳ Liên cho Tiêu Hiên.

"Anh thấy Kỳ Liên thật sự rất đáng thương." Tiêu Viêm vẻ mặt chân thành nói.

Tiêu Hiên nhìn thấy vẻ mặt đấy của Tiêu Viêm liền tin chuyện này.

Sau mấy tháng, Tiêu Viêm coi Kỳ Liên như bảo bối của mình mà hết lòng chăm sóc, thậm chí còn bỏ qua đứa em trai của mình đang sắp thi đại học là y.

Ma xui quỷ khiến, Tiêu Hiên một mực tin rằng chính là do tên ngốc kia.

*

Tiêu Hiên rất ít khi nhìn thấy tên ngốc quê mùa kia, phần lớn thời gian, Kỳ Liên đều cùng anh trai y ở miết trong phòng. Phần lớn đều ở nhà, ngẫu nhiên vài lần Tiêu Hiên sẽ gặp mặt hắn. Quần áo Kỳ Liên là do anh trai mua, trông rất quê mùa, bản tính lại rụt rè, nhìn thấy y liền nhút nhát sợ sệt nhường đường cho y, hoàn toàn khó thoát nổi sự quê mùa khó tả trên người.

Kỳ Liên cao hơn 1m7. Tiêu Hiên tầm 1m86 chỉ có thể nhìn đến chiếc đầu mượt của Kỳ Liên, bởi hắn đã thấp lúc gặp luôn cúi đầu, từ trước tới nay đều không quá chú ý đến diện mạo của y.

Sau nhiều năm như thế, Tiêu Viêm vẫn chiếu cố Kỳ Liên, chưa từng nói qua luyến ái hay việc tìm nam nhân khác. Tiêu Hiên cũng không để ý chuyện này, miễn sao anh trai y vui vẻ là được.

Chính là y không nghĩ tới, anh trai trước nay vẫn rất khỏe mạnh lại đột nhiên ngã bệnh. Biết tin đó, Kỳ Liên mặt đỏ bừng vì khóc chạy đến phòng tìm y, ngay thời điểm bác sĩ nói Tiêu Viêm bị bênh nan y, đầu óc Tiêu Hiên gần như trống rỗng không nghĩ được gì.

Tựa như bức tranh trong một câu chuyện đã quen thuộc vậy nhưng lại làm người ta không thể nói nên lời.