Chương 22: Chúng ta vừa vặn bù trừ cho nhau.

Chương 22: Chúng ta vừa vặn bù trừ cho nhau.

Hiếm có khi trời lại nắng đẹp như thế này, Tiêu Chiến tâm trạng vô cùng tốt từ ngoài cửa đi vào, phát hiện Vương Nhất Bác đang nằm ở trên ghế sô pha, quyển sách đặt ở trên mặt, thoạt nhìn an tĩnh vô cùng, Tiêu Chiến đoán chắc hẳn anh người yêu đang ngủ quên.

Cậu vứt cặp sách qua một bên, rón ra rón rén bước lại gần, vừa định hù Vương Nhất Bác một cái, kết quả lại bị hành động giơ tay lên lật sách ra của đối phương làm cho giật mình nhảy cẫng lên, cậu xoa xoa l*иg ngực nói, "Sao anh dậy mà không nói với em tiếng nào?"

Vương Nhất Bác quăng sách lên bàn, liếc Tiêu Chiến một cái, "Vậy em dọa anh có định nói trước với anh một tiếng không?"

Tiêu Chiến: ..........

Cậu đảo mắt qua bìa cuốn sách một lượt, bĩu môi tỏ vẻ chán ghét, "Sao anh cứ thích đọc thể loại này thế? Y chang như mấy ông già."

Vương Nhất Bác ngồi dậy, vươn vai, "Còn em thì chỉ thích đọc truyện tranh nhảm nhí, không khác gì lũ trẻ ranh."

Tiêu Chiến bực bội đến mức dậm chân, "Hôm nay anh đến tháng à?"

Vương Nhất Bác giơ chân lên đá vào mông Tiêu Chiến một cái, "Mẹ nó em dung tục vừa thôi!"

Tiêu Chiến xoa xoa mông một lát, sau đó mới bổ nhào lên người Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác theo thói quen đỡ lấy thắt lưng Tiêu Chiến, mặc kệ cậu lảm nhảm bên tai mình giống như thường ngày.

"Em mệt quá."

"Ông thầy đó lúc nào cũng chỉ nhắm vào em."

"Hôm nay mọi người còn nhìn em với ánh mắt rất kì quái."

"Đi học mà như cầm tù vậy á."

"Không có anh chẳng vui chút nào."

"Đàn anh, hay là em bỏ học nha?"

Vương Nhất Bác dùng tay vỗ lên mông đối phương một cái, "Em thử xem."

Tiêu Chiến sụt sịt mũi, "Nhất Bác ~~~"

"Làm nũng vô dụng."

Tiêu Chiến bĩu môi đứng dậy khỏi người Vương Nhất Bác, ngoắc ngoắc cái mông đi vào trong phòng bếp, nói vọng ra, "Hôm nay em mua rất nhiều đồ ăn."

Vương Nhất Bác không phản ứng lại cậu: ........

Tiêu Chiến lại nói tiếp, "Em còn mua rất nhiều ớt."

Vương Nhất Bác: .........

Tiêu Chiến cười một tiếng, "Hôm nay món nào cũng có ớt."

Vương Nhất Bác: ........ Mẹ nó.

.

.

.

Có đôi khi tình yêu không cần phải phô trương, phải bày ra trước mắt tất cả mọi người mới có thể chứng minh rằng bản thân mình đang hạnh phúc, mà chỉ đơn giản là có người đó bên cạnh thôi là đủ. Tiêu Chiến đầu óc đơn giản nghĩ gì nói đó, điều này ai cũng biết, cũng biết rõ là cậu chẳng thể giữ nổi bí mật gì được lâu dài, nhưng mà lần này không phải Tiêu Chiến lỡ miệng nói ra, lúc trước đó mọi việc vẫn rất êm đềm, bỗng nhiên thời điểm này lại bùng lên việc Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đang ở chung, tin tức hai người hẹn hò lan càng lúc càng rộng, thậm chí nội dung cũng mỗi lúc lại bị bóp méo đi một ít.

Trên diễn đàn của trường nhao nhao cả lên, có người nói là do Vương Nhất Bác cưỡng ép Tiêu Chiến, một vài bạn nữ cùng khóa với Vương Nhất Bác lại ngay lập tức phản bác, nói rằng rõ ràng là Tiêu Chiến nắm thóp được Vương Nhất Bác, lợi dụng điểm yếu ép Vương Nhất Bác ở cùng với mình, còn có người nói thật ra là do hai người có hôn ước với nhau từ trước khi sinh ra, nhưng chẳng may cả hai đều là con trai.

Nhưng cuối cùng tất cả mọi người trong topic đều chốt lại, lỗi là từ phía Tiêu Chiến mà ra, Vương Nhất Bác không đời nào có thể làm gay được.

Các cô nàng đều liên tục đăng lên những bình luận khóc lóc tiếc nuối, vẫn không thể tin được Vương Nhất Bác lại là gay, nhất định chuyện này có uẩn khúc gì đó mà các nàng không biết.

Diễn đàn của trường có dấu hiệu sắp nổ tung, thậm chí còn có người quay qua công kích tài khoản của Tiêu Chiến.

Hôm đó trời vốn nắng to, chiều tối lại kéo đến một đám mây đen xì, Tiêu Chiến ngồi một góc trên giường lướt diễn đàn, thầm nghĩ đúng là do cậu bám theo Vương Nhất Bác, nói như vậy hình như cũng không sai, Vương Nhất Bác đương nhiên cũng không sai.

Nhưng mà lỡ như diễn đàn này lọt vào mắt của giảng viên, rồi lọt đến tai của ba Vương Nhất Bác, không biết hậu quả sẽ như thế nào.

Cậu không dám nghĩ đến.

Đầu óc Tiêu Chiến đúng là có vô tư, nhưng cũng biết thế nào là đúng thế nào là sai.

Cậu cùng Vương Nhất Bác quen nhau mới được mấy tháng, nhưng trong khoảng thời gian mấy tháng này cậu không hề hối hận hay buồn phiền bất cứ điều gì.

Chỉ đơn giản là vì bên cạnh mình luôn luôn có Vương Nhất Bác.

Bên cạnh Vương Nhất Bác cũng luôn luôn có cậu.

Vương Nhất Bác từ trong phòng tắm bước ra, trên tay đang cầm lấy khăn lông lau khô tóc, trông thấy bộ dạng chăm chú của Tiêu Chiến thì ánh mắt liền dịu lại, tiến về phía cậu nhẹ giọng hỏi, "Xem cái gì mà chăm chú vậy?"

Tiêu Chiến ngước ánh mắt có chút thất thần lên nhìn Vương Nhất Bác, lại lắc đầu cúi xuống tiếp, "Anh sẽ không muốn biết đâu."

Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh cậu, thản nhiên hỏi, "Phim đen?"

Tiêu Chiến không có tâm trạng dùng gối đánh nhau với hắn như thường ngày, phụng phịu nói, "Anh bớt nói nhảm đi."

Vương Nhất Bác biết cậu không vui, không cần mở miệng trực tiếp cướp điện thoại từ tay đối phương đưa đến trước mặt mình, lúc nhìn thấy mấy bài viết trên diễn đàn không khỏi sửng sốt, có điều chỉ thoáng qua vài giây, sau đó vẫn bình tĩnh trở lại.

"Em để ý đến mấy cái này sao?"

Tiêu Chiến tựa cằm lên gối, lắc lắc đầu, "Không có."

"Không có?" Vương Nhất Bác nhíu mày hỏi lại.

"........." Tiêu Chiến im lặng một lúc, rồi lại bật người dậy nhìn thẳng vào con ngươi đen láy của Vương Nhất Bác, ánh mắt mở to cùng với đôi lông mày hơi cau lại thay cho câu trả lời của cậu, "Đàn anh, mọi người đều nói chúng ta là gay, cảm thấy rất ghê tởm."

Vương Nhất Bác càng nhíu chặt lông mày.

Tiêu Chiến lại theo bản năng hít hít mũi, "Chúng ta thật sự ghê tởm sao?"

Vương Nhất Bác ngay lập tức cắt ngang, "Em đang nói vớ vẩn cái gì đấy."

"Nhưng mà Nhất Bác, em nhìn thấy rồi, xung quanh không có ai giống như chúng ta."

"Đúng vậy." Vương Nhất Bác đã sớm ném khăn lông qua một bên, lúc này lại vươn tay đến ôm lấy người Tiêu Chiến vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu cậu, như có như không nói, "Không có ai có được tình yêu đẹp như thế này, giống như chúng ta."

Tiêu Chiến nghe xong thì ngẩn người.

Câu nói này cứ như vậy lặng lẽ đi vào tiềm thức của cậu.

Có lẽ đến tận sau này cậu vẫn không thể quên được câu nói này của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cảm nhận được bả vai cậu đã dần thả lỏng, hài lòng cười một tiếng.

"Con lợn ngốc."

"Anh mới là con lợn!"

Vương Nhất Bác buồn cười nằm xuống bên cạnh Tiêu Chiến, ôm đối phương vào l*иg ngực mình, cậu cũng không giãy giụa, chỉ nằm im trong vòng tay của người yêu mà vùi mặt vào l*иg ngực đối phương, nghe tiếng tim đập mãnh liệt của hắn, cảm nhận hơi thở của hắn.

Căng thẳng ngay lập tức biến đi mất, chỉ còn lại sự ngọt ngào ở bên ngực, Tiêu Chiến rốt cuộc cũng chịu mỉm cười, "Đàn anh, chúng ta bây giờ vẫn rất hạnh phúc đúng không?"

"Ừ." Vương Nhất Bác siết chặt vòng tay quanh eo Tiêu Chiến thêm một chút, tựa cằm lêи đỉиɦ đầu đối phương, khàn khàn nói, "Hạnh phúc vì có em."

Buổi đêm hôm đó, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, hai người nằm ngủ rất say, không có ai gặp ác mộng hết, trong vòng tay đều là hơi ấm của người mình yêu, đôi khi tình yêu đơn giản chỉ cần có vậy, cảm nhận được yêu thương, cảm nhận được chân thành, giới tính không nằm trong yêu cầu có được sự hạnh phúc.

Hai người tính cách trái ngược.

Một người ít nói, một người lại có thể lảm nhảm hết một ngày không biết mỏi.

Một người thích đọc sách giống như người già, một người lại thích đọc truyện tranh giống như trẻ con.

Một người vì Vương Nhất Bác mà có thể làm nũng cả một ngày, một người vì Tiêu Chiến mà có thể dịu dàng dỗ dành cả một ngày.

Nhưng như vậy, chúng ta lại vừa vặn bù trừ cho nhau, không phải sao?

.

.

.

Mấy ngày sau đó, những bài viết liên quan đến mối quan hệ của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến bị xóa không còn một dấu vết.

Tài khoản công kích Tiêu Chiến cũng bị cho bay ra đảo.

Tiêu Chiến kì quái nhìn màn hình điện thoại.

Lâm Nhược Vũ gửi tin nhắn đến cho cậu, nói, đừng lo Tiêu Chiến, đều xử xong cả rồi.

Tiêu Chiến hồi đáp, xử xong cái gì cơ?

Lâm Nhược Vũ gửi qua mấy biểu tượng cảm xúc, nói, anh cứ vui vẻ cùng Vương Nhất Bác đi nha, hậu cần đã có em.

Trên đầu Tiêu Chiến hiện lên mấy dấu hỏi chấm, không hiểu Lâm Nhược Vũ đang nói đến cái gì, nhưng vẫn nói:

"Cảm ơn em."

"Không có chi (^-^*)/)

_________

Tiểu kịch trường.

Lâm Nhược Vũ: Mau mau, mau hack hết diễn đàn cho em.

Trần Tư Yến: Đã xong.

Lâm Nhược Vũ: Nhanh, đá bay tài khoản nói xấu Tiêu Chiến cho em.

Trần Tư Yến: Em nhiệt tình quá rồi đấy!

Đào: Mai vẫn thi nhưng nhớ mng quá nên lại ngoi lên đâyyy