Chương 15: Thật ra Vương Nhất Bác rất dịu dàng

Chương 15: Thật ra Vương Nhất Bác rất dịu dàng.

Tiêu Chiến nhìn thông báo trên diễn đàn của trường, cái trường này đúng là bày vẽ lắm trò, khai giảng đã qua được hai ba tháng rồi mà bây giờ mới chịu làm tiệc chào đón tân sinh viên, cậu tự hỏi tại sao khi khóa mình vào trường đều không được tiếp đãi như thế này, đúng là thiên vị.

Cậu quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác vẫn đang nằm trên giường chơi game, hậm hực nói, "Chuẩn bị đầu đông đến nơi rồi còn chào đón tân sinh viên, dở hơi thế nhỉ?"

Vương Nhất Bác bóc trần sự thật, "Em ghen tỵ chứ gì."

Tiêu Chiến lườm Vương Nhất Bác một cái, trèo một chân lên trên giường, "Ai mà thèm, em nói anh biết, mấy cái loại tiệc tùng thế này chỉ tốn kém thời gian thôi, ngoài tốn kém thời gian với tiền bạc ra thì được cái gì hả? Trong khi mọi người đang tiêu tốn tài nguyên thì em có thể ngồi làm được cả đống bài tập đó?"

Vương Nhất Bác không ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt nói, "Chào đón tân sinh viên mọi thứ hoàn toàn miễn phí, cuối năm được cộng điểm rèn luyện."

Tiêu Chiến đột nhiên nói, "Vương Nhất Bác, chúng ta đi đi."

"Đừng làm phiền anh chơi game."

"Chơi game làm gì, ngoài tốn thời gian tốn tiền điện ra còn được cái gì không hả? Trong khi anh đang tiêu tốn tài nguyên thì em có thể được ăn uống no nê và được cộng điểm rèn luyện cuối năm đó?"

Vương Nhất Bác vừa nhìn máy game vừa nói, "Anh không phải lợn, ăn nhiều như vậy làm gì, anh cũng thừa điểm rèn luyện để ra trường rồi."

Tiêu Chiến trợn mắt lên, "Anh mới năm hai thôi mà?"

Vương Nhất Bác thản nhiên nói, "Trong khi em chỉ biết ngồi im một chỗ ăn bánh phô mai và tiêu tiền của anh thì anh đã tham gia một đống hoạt động rồi đó?"

Tiêu Chiến suýt chút nữa muốn đập vỡ cái máy game của Vương Nhất Bác luôn.

"Nhưng mà ở đó có rượu, nhỡ có ai mời em uống thì làm sao? Em lại nhận loạn người thì làm sao?"

"Em thẳng thắn từ chối là được."

"Em lạc đường thì làm sao? Bị bắt cóc thì làm sao?"

Vương Nhất Bác rống lên, "Mẹ nó em suy nghĩ giống người bình thường một chút được không vậy?"

Tiêu Chiến lại dịch sát lại gần, chui vào khoảng giữa hai tay và l*иg ngực Vương Nhất Bác, để hai tay đối phương hoàn toàn vòng qua lưng mình, đáng thương gọi một tiếng, "Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác nói, "Cút sang một bên."

Tiêu Chiến lại gọi, "Nhất Bác."

Vương Nhất Bác giơ máy game lên, "Em nói gì cũng vô dụng, anh không đi đâu."

Tiêu Chiến thật sự muốn đạp cho người đàn ông lười biếng này một cái, quyết định dùng chiêu cuối cùng, nũng nịu gọi một tiếng, "Anh~"

Vương Nhất Bác: ..........

.

.

.

Vương Nhất Bác không thích những nơi đông người, từ trước đến nay gần như đều là hoạt động theo cá nhân, nếu không phải do thằng nhóc đang hí hửng đi bên cạnh lôi kéo mình, đợi đến kiếp sau hắn cũng không bao giờ đến những nơi ồn ào như thế này.

Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế dài, đánh giá xung quanh một lúc rồi mới nói, "Hình như là chào đón theo khoa, nhưng em không nhìn thấy khoa em nằm ở cái chỗ xó xỉnh nào cả. Sao anh không đi tìm khoa của mình đi?"

Vương Nhất Bác cáu gắt nói, "Em ngồi yên một chỗ cho anh, đừng có chạy loạn khắp nơi, anh không tìm nổi em trong cái đám người ồn ào này đâu."

Tiêu Chiến bĩu môi một cái, vươn tay lấy bánh ngọt trên bàn ăn, Vương Nhất Bác đúng là một tên cứng nhắc, anh ấy muốn bị cô lập luôn hả?

Cậu định vươn tay lấy ly nước ở trước mắt, lại bị Vương Nhất Bác đẩy ra xa, đưa cho mình một ly nước cam rồi nói, "Em mà còn dám động vào rượu nữa anh sẽ chặt gãy tay em."

Tiêu Chiến bày tỏ sự đáng thương vô tội, "Em không biết đó là rượu mà. Em hứa đó sau này không dám động vào một giọt rượu nào nữa đâu."

Vương Nhất Bác vừa định nói gì đó, điện thoại trong túi quần bỗng nhiên rung chuông, hắn nhìn Tiêu Chiến đang ngồi bên cạnh ăn bánh ngon lành, dặn dò, "Ngồi im ở đây, anh nghe điện thoại xong rồi vào, đừng có đi đâu hết."

"Biết rồi mà biết rồi mà." Tiêu Chiến gật đầu lia lịa.

Sau khi Vương Nhất Bác đi ra ngoài được một phút, Tiêu Chiến bỗng nhiên cảm thấy bụng mình trướng lên, cậu muốn đi giải quyết ngay lập tức, hình như là uống nhiều nước cam quá rồi. Tiêu Chiến ngó ra ngoài một chút, thấy Vương Nhất Bác vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, cậu nhắn cho hắn một cái tin, sau đó đi tìm nhà WC giải quyết nỗi buồn.

Cậu giải quyết xong, cảm thấy vô cùng thoải mái, vừa đi vừa cao hứng hát nhẩm trong miệng một bài hát cũ rích từ đời nào, cậu nghĩ thường thì những tình tiết như này chỉ có trong phim, chính là kiểu nam chính đang đi dạo thì vô tình nhìn thấy nữ chính bị đàn ông xấu xa trêu ghẹo rồi lao vào cứu cô ta ấy. Tiêu Chiến dừng lại nhìn mấy tên lưu manh đang chặn đường em gái trước mặt, thầm nghĩ đúng là xui xẻo, một chọi ba không chết thì cũng thành gà què.

Vương Nhất Bác quay lại thì không thấy bóng dáng Tiêu Chiến đâu, nghiến răng nghiến lợi lấy điện thoại ra định mắng cậu đang ở cái xó nào, thì nhìn thấy tin nhắn của cậu được gửi vào khoảng mười phút trước.

Nhà vệ sinh đâu có cách xa lắm, mười phút rồi vẫn chưa quay lại, mạch máu trên trán Vương Nhất Bác nảy lên thình thịch, cầm áo khoác ở trên ghế rồi tìm xem cậu đang chơi bời ở chỗ quái quỷ nào.

Không nhìn thấy thì thôi, vừa nhìn thấy là Vương Nhất Bác lại muốn tức điên.

Tiêu Chiến đầu tóc không ra đầu tóc, quần áo không ra quần áo, xộc xà xộc xệch bị kéo đến góc tường, cậu vốn tưởng mình sắp xong đời rồi, giơ tay lên muốn chặn đòn, nhưng đợi mãi vẫn không thấy nắm đấm của tên cao lớn đó hạ xuống mặt mình, lại nghe thấy tiếng rắc một cái, cậu từ từ mở mắt ra, trông thấy Vương Nhất Bác đang lạnh mặt đứng trước mặt mình, đột nhiên muốn khóc òa lên.

Hu hu hu chúng nó dám đánh em.

Vương Nhất Bác giơ chân lên đạp gã một cái, giọng nói lạnh như băng, "Tao thô lỗ lắm đấy, chúng mày biết mà phải không?"

Gã kêu lên một tiếng, một giây sau đó hai nam sinh nọ cũng chửi rủa lên om sòm, nhưng sau khi nhận ra người trước mặt là Vương Nhất Bác, chỉ thô tục nhổ một bãi nước bọt xuống đất rồi mới rời đi, trước khi đi vẫn quay lại quan sát Tiêu Chiến thêm một lượt từ đầu tới chân.

Tiêu Chiến phủi phủi quần áo, đứng dậy rồi an ủi em gái đừng sợ, bảo cô nàng về nhà trước đi, sau đó mới đáng thương tiến về phía Vương Nhất Bác, cúi thấp đầu xuống không nói một lời nào.

Giọng nói Vương Nhất Bác không nghe ra được cảm xúc, "Em xem bộ dạng em bây giờ trông thế nào đi."

Tiêu Chiến hít hít mũi mấy cái, "Nhưng mà em không đứng yên nhìn thế được."

Vương Nhất Bác suýt chút nữa thì nổi giận, "Em không biết gọi điện cho anh sao? Một mình em còn muốn làm anh hùng cái khỉ gì, nhìn xem có chỗ nào là lành lặn, anh đã nói em phải ngồi yên không được lộn xộn rồi cơ mà?"

Tiêu Chiến bị mắng liền rụt cổ lại, đột nhiên nhào đến ôm chầm lấy Vương Nhất Bác, bắt đầu bôi đầy nước mắt nước mũi lên áo đối phương, "Em sai rồi, lần sau sẽ không như thế nữa, sau này nếu gặp chuyện gì cũng sẽ gọi anh tới, anh không biết đâu, chúng nó dám đánh vào sườn em, đá vào bụng em, em mới chỉ đánh được có vài cái......."

Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi, "Em tự hào quá không biết khoe chiến tích với ai đúng không? Đi về, không cần điểm danh nữa, lần sau cũng không được đi đến những nơi tụ tập thế này, có biết chưa?"

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác kéo đi, vẫn không quên giơ tay còn lại lên, nắm lại thành nắm đấm, "Chúng nó còn dám đá vào mông em nữa, mặc dù không cho anh xem được, nhưng vết bầm phải to như thế này này."

Sắc mặt Vương Nhất Bác đen lại, "Em câm miệng!"

.

.

.

Vương Nhất Bác đạp cửa phòng, đẩy Tiêu Chiến ngồi lên giường, sau đó mới đi tìm hộp cứu thương, nhìn vết thương nơi khóe môi của đối phương mà lòng quặn lại, vừa giúp cậu khử trùng vừa nói, "Sao không đánh chết em luôn đi."

Tiêu Chiến ngồi im để Vương Nhất Bác dán băng cá nhân lên khuỷu tay, hai cái tai thỏ trên đỉnh đầu rũ xuống.

Vương Nhất Bác thở dài một tiếng, đứng dậy mở tủ quần áo ra, vào phòng tắm rồi mới đi ra ngoài, "Anh bật nước ấm rồi, vào tắm đi."

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, đột nhiên nói, "Tính cách em rất tùy tiện, nghĩ gì làm đấy, không suy nghĩ đến hậu quả, em biết sai rồi, anh đừng chán ghét em."

"Ai nói chán ghét em." Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, vòng tay qua ôm đối phương vào lòng, thuận tiện vỗ vỗ lưng một chút, "Biết sai là được rồi, đi tắm đi, người em hôi chết đi được."

Tiêu Chiến sụt sịt mũi, sau đó mới hôn lên môi Vương Nhất Bác một cái, "Yêu anh nhất."

Vương Nhất Bác chuyển tay lên gáy Tiêu Chiến, liếʍ nhẹ lên vết thương đang rướm máu trên khóe môi của đối phương, nhẹ giọng đáp, "Ừ, yêu em nhất."

_________

Tiểu kịch trường:

Tiêu Chiến: Nhưng mà ai gọi điện cho anh đó? Gái à?

Vương Nhất Bác: Mẹ anh có được tính là con gái không?

Tiêu Chiến: ...... Mẹ anh gọi cho anh làm gì?

Vương Nhất Bác: Hai ngày nữa anh phải về Hà Nam rồi.