Chương 14: Người yêu tôi rất nhiều tiền

Chương 14: Người yêu tôi rất nhiều tiền xincamon.

Không khí mát mẻ của mùa thu dần trở nên se se lạnh từ bao giờ, mỗi lần ra ngoài Tiêu Chiến đều phải mặc thêm hai ba lớp áo, khoảng cách từ nhà Vương Nhất Bác đến trường chỉ có một đoạn đường ngắn ngủi, vậy mà cả đường Tiêu Chiến lạnh đến mức run cầm cập, mặc nhiều quần áo khiến cậu cảm thấy có chút phiền phức. Lúc nhìn Vương Nhất Bác đi bên cạnh mặc mỗi chiếc áo sơ mi, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng, cậu lại càng ghen tị hơn.

Tiêu Chiến quay qua nhìn Vương Nhất Bác một cái, "Anh không thấy lạnh hả?"

Vương Nhất Bác vừa đi vừa đáp, "Thân nhiệt anh cao lắm, đủ sưởi ấm rồi."

Tiêu Chiến theo thói quen bĩu bĩu môi, mũi hơi chun lại, đột nhiên lao về phía Vương Nhất Bác, luồn hai tay lạnh buốt của mình vào bên trong lớp áo sơ mi mỏng tanh của đối phương, vẻ mặt thỏa mãn như một con mèo được sưởi ấm, dụi dụi mặt vào lưng Vương Nhất Bác nói, "Đúng là ấm thật"

Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục đi về phía trước, kéo theo một Tiêu Chiến đang ôm chặt cứng ở phía sau, cũng không đẩy tay cậu ra, chỉ nói, "Đang ở ngoài đường, em giở trò sàm sỡ gì vậy?"

Tiêu Chiến cắn một cái vào vai Vương Nhất Bác, "Đoán xem em đang nghĩ gì đi."

Vương Nhất Bác ồ một tiếng, thản nhiên nói, "Anh đoán ra rồi."

Tiêu Chiến hỏi, "Cái gì?"

Vương Nhất Bác tăng nhanh cước bộ, "Em đoán xem anh đang đoán gì đi."

Tiêu Chiến buông tay ra, đứng ở phía sau Vương Nhất Bác rống lên, "Vương Nhất Bác anh đi chết đi đồ con lợn đáng ghét!"

Vương Nhất Bác quay đầu về phía sau nhìn Tiêu Chiến một cái, "Em nói ai là lợn?"

Tiêu Chiến giơ tay lên chỉ thẳng vào mặt hắn, "Anh! Chính anh!"

Vương Nhất Bác hỏi lại, "Em nói ai là lợn?"

Tiêu Chiến hơi rụt cổ lại, tay cũng dần hạ thấp xuống, "Anh......."

"Nói lại."

Tiêu Chiến sụt sịt mũi, "Là em."

Vương Nhất Bác cười phá lên, tiến về phía Tiêu Chiến rồi đưa tay mình xuống, nhẹ nhàng đan vào những ngón tay lạnh buốt của đối phương, Tiêu Chiến thở phì phì một lúc, sau đó mới dụi đầu vào cổ Vương Nhất Bác, nói một tiếng, "Ấm quá."

Vương Nhất Bác vừa kéo Tiêu Chiến đi vừa nói, "Bây giờ đi mua khăn nhé."

Tiêu Chiến lấy điện thoại ra rồi nhìn thời gian, "Sắp vào lớp rồi mà."

Vương Nhất Bác tiện tay gõ lên trán Tiêu Chiến một cái, "Em bị mất trí nhớ à? Hôm nay anh không có tiết."

Tiêu Chiến đưa tay còn lại lên xoa trán mình, "Thế sao anh lại đi theo em?"

Vương Nhất Bác thản nhiên đáp, "Thích."

Nói xong, lại giúp cậu xoa xoa trán một lúc rồi mới buông tay xuống, "Vào đi, anh đi mua khăn cho em."

Tiêu Chiến nhìn vẻ mặt Vương Nhất Bác, theo thói quen hít hít mũi, thật ra Vương Nhất Bác chính là một con người như vậy, tỏ vẻ vô tâm thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh, nhưng lại luôn dùng hành động để thể hiện tâm ý của mình.

Không hỏi ý kiến Tiêu Chiến mua khăn, mà chính là khẳng định chắc chắn sẽ đi mua khăn.

Không hỏi ý kiến Tiêu Chiến là bây giờ chúng ta yêu nhé, mà chắc chắn rằng sẽ yêu em đến trọn đời.

Tiêu Chiến lao đến rồi ôm Vương Nhất Bác, ôm xong lại hôn lên má trái đối phương một cái, bên phải một cái, không ngừng nói, "Yêu anh chết đi được."

Vương Nhất Bác lau lau mặt mình tỏ vẻ chán ghét, "Dính toàn nước miếng!"

Tiêu Chiến cười hai tiếng, lại bổ nhào đến hôn thêm hai cái nữa, sau đó mới yên tâm chạy vào lớp học.

Vương Nhất Bác đứng ở đó chờ đến khi bóng lưng Tiêu Chiến khuất dần, cũng không đưa tay lên lau nữa.

.

.

.

Vương Nhất Bác cầm khăn len màu xám quấn quanh cổ Tiêu Chiến hai vòng, một nửa gương mặt Tiêu Chiến hoàn toàn được giấu kín trong lớp khăn, cậu đưa tay lên kéo kéo khăn một chút, sau đó mới nhìn cái túi trên tay Vương Nhất Bác, nói, "Anh nói anh đi mua khăn mà?"

"Thì anh mua khăn còn gì."

Tiêu Chiến chỉ tay vào cái mấy cái túi trên tay hắn, "Vậy cái áo với đôi giày này là sao?"

Vương Nhất Bác vừa đi vừa nói, "Nhân lúc còn tiền thì mua, sau này hết rồi không mua nổi cho em được cái gì nữa đâu."

Tiêu Chiến cảm thấy mình như đang ăn bám đàn anh vậy, rũ mắt xuống, nói, "Em không thể dùng tiền của anh mãi được."

Vương Nhất Bác không đáp lại câu nói của Tiêu Chiến, chỉ nói, "Tối nay ăn lẩu không?"

Hai mắt Tiêu Chiến sáng lên, "Lẩu cay nhé?"

Vương Nhất Bác cười một tiếng, "Ừ, lẩu cay."

Nhìn Tiêu Chiến thích thú nhảy cẫng lên, Vương Nhất Bác thầm nghĩ, dung lượng chứa trí nhớ của thằng nhóc này thật là ít ỏi.

Buổi chiều hôm đó Tiêu Chiến lôi kéo Vương Nhất Bác đến siêu thị ngay gần kí túc xá mua nguyên liệu, Vương Nhất Bác tỏ vẻ chán ghét không muốn đi, bảo cậu cầm thẻ rồi đi một mình đi, Tiêu Chiến lại nói nếu không đi cậu sẽ rủ Quý Hướng Không đi cùng, rốt cuộc Vương Nhất Bác vẫn phải mặc áo khoác cùng cậu đến siêu thị.

Cả hai người mua rất nhiều đồ, mặc kệ những ánh mắt xung quanh, Tiêu Chiến vẫn vui vẻ xếp một đống lên xe chở hàng, thậm chí cậu còn ngồi hẳn lên trên xe, thích thú hưởng thụ cảm giác được Vương Nhất Bác đi ở phía sau đẩy.

Đi đến một gian hàng, Tiêu Chiến bất chợt lên tiếng, "Khoan, khoan đã Nhất Bác, dừng lại."

Tiêu Chiến từ trên xe hàng nhảy xuống, với tay lên túm lấy gói kẹo trên kệ, sau đó cười cười bỏ vào giỏ xe.

Vương Nhất Bác nhìn túi kẹo nằm chễm chệ trong xe hàng, nói, "Em bao nhiêu tuổi rồi, còn ăn cái này."

"Ai nói với anh lớn rồi thì không thể ăn."

Vương Nhất Bác lấy tay lật lật vài món trong xe chở hàng, "Em mua nhiều đồ vậy làm gì, một mình em ăn hết được sao? Nói em là lợn còn không phải chắc."

Tiêu Chiến trừng mắt nhìn hắn, hoàn toàn quên mất những gì mình đã nói lúc tan học, "Dù sao cũng không phải em trả tiền, mua ít thì tiếc cơ hội này quá anh hiểu hay không."

Vương Nhất Bác gõ đầu cậu một cái, nhẹ giọng nói, "Em cút đi."

Thời điểm hai người về đến nhà đã là bảy giờ tối, trong phòng Vương Nhất Bác có đầy đủ đồ dùng, hai người ăn xong thì đã là chuyện của hai tiếng sau, Vương Nhất Bác rửa bát xong, ngồi xuống bên cạnh cậu nghịch điện thoại, lại nhìn thấy Tiêu Chiến đang hì hục bóc túi kẹo vừa mua ở siêu thị, đổ đầy ra sàn nhà.

"Hay là chúng ta chơi một trò chơi đi. Nếu em lấy được viên màu đỏ, có nghĩa là em yêu anh nhiều hơn. Còn nếu em lấy được viên màu xanh, có nghĩa là anh yêu em nhiều hơn."

Vương Nhất Bác còn chẳng thèm liếc một cái, "Nhảm nhí."

"Này!"

Vương Nhất Bác vẫn nhìn điện thoại, "Vậy màu đỏ trộn với màu xanh thành màu gì?"

Tiêu Chiến nhướng lông mày không hiểu, "Màu tím." Ơ hay, IQ của đàn anh cao lắm cơ mà.

Vương Nhất Bác lơ đãng nhìn số kẹo dưới nền nhà, cầm lấy viên màu tím đặt vào lòng bàn tay Tiêu Chiến, "Là chúng ta yêu đối phương như nhau."

"Anh ấu trĩ!"

Vương Nhất Bác định bóc vỏ kẹo ra, đúng lúc này điện thoại đang nằm yên ở trên ghế sô pha bất chợt vang lên, hắn vươn tay đến cầm điện thoại, nhìn nhìn một lát, là một dãy số lạ.

Vương Nhất Bác ấn nút nghe máy.

Đầu dây bên kia phát ra một giọng nói vô cùng lịch sự, là giọng nói của phụ nữ.

Tiêu Chiến vểnh tai lên nghe.

"Chào anh, anh có đủ điều kiện để vay ngân hàng AAA 50 vạn tệ......."

Vương Nhất Bác cắt ngang, "Tôi rất giàu."

Nhân viên bên ngân hàng không chịu bỏ cuộc, "Nghe giọng anh có vẻ còn rất trẻ, anh........"

"Tôi còn trẻ và rất giàu."

"Khoan đã quý khách..."

Vương Nhất Bác không chần chờ cúp máy.

Nhân viên ngân hàng: ...........

Tiêu Chiến quay đầu hỏi, "Ai vậy?"

Vương Nhất Bác ném điện thoại sang một bên, "Người xấu."

Vương Nhất Bác lời vừa dứt khỏi miệng, điện thoại của Tiêu Chiến đã rung lên, cậu vừa nhai kẹo vừa nhìn dãy số lạ trên màn hình.

Tiêu Chiến giơ máy lên trước mặt Vương Nhất Bác hỏi, là số này à?

Thấy đối phương không phản đối, cậu tiếp máy.

Vẫn là ngữ điệu lịch sự cẩn trọng, "Chào anh, anh có đủ điều kiện để vay ngân hàng AAA 50 vạn tệ........"

Tiêu Chiến học theo cách Vương Nhất Bác cắt ngang, "Người yêu tôi rất giàu."

"Khoan đã quý khách..."

"Anh ấy còn trẻ và rất giàu. Chào chị." Nói xong liền cúp máy.

Nhân viên ngân hàng: Hello??????????

___________

Tiểu kịch trường:

Tiêu Chiến: Em không thể dùng tiền của anh mãi được.

Vương Nhất Bác: Mua bánh phô mai nhé.

Tiêu Chiến: Em đã nói là không dùng tiền của anh nữa đâu.

Vương Nhất Bác: Một bịch.

Tiêu Chiến: Em đã nói......

Vương Nhất Bác: Một thùng.

Tiêu Chiến: Mua! mua! Phải mua!

Đào: Sợ quá, đi lấp hố cho đỡ sợ hệ hệ hệ