Chương 10: Ngủ với em lần thứ ba

Chương 10: Ngủ với em lần thứ ba.

Tiêu Chiến uống đến nỗi cả người đều là mùi rượu, có điều mùi này lại không hề khó chịu, giống như hòa cùng với mùi trên cơ thể Tiêu Chiến, đem lại kí©h thí©ɧ khứu giác đối phương cực kì.

Trước mắt hiện giờ chẳng còn nhìn rõ bất cứ thứ gì, tất cả đều trở nên mờ mờ ảo ảo. Tiêu Chiến bỗng nhiên nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng đối diện với mình, liền cứ như vậy bổ nhào lên cơ thể người ta ra sức cọ cọ.

Cậu nũng nịu gọi một tiếng, "Đàn anh."

Cao Lập Thành bị Tiêu Chiến ôm lấy, cả người trở nên căng cứng, hai má cũng hơi đỏ lên.

Tiêu Chiến vẫn không biết gì, tiếp tục dán sát vào đối phương, dùng tay vòng qua cổ cậu ta bắt đầu làm loạn.

"Đàn anh, em thích anh chết đi được. Đàn anh có thích em không?"

Cao Lập Thành tựa như bị cuốn theo âm giọng địa phương có chút làm nũng của Tiêu Chiến, mờ mịt gật đầu, "Thích, rất thích cậu."

Tiêu Chiến nghe được câu trả lời mình mong muốn, dùng sức ôm cổ Cao Lập Thành, ngốc ngốc cười hì hì hai tiếng.

Nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ ửng của Tiêu Chiến, yết hầu Cao Lập Thành chuyển động lên xuống. Thật ra lần đầu tiên gặp Tiêu Chiến không phải lúc cậu bị ốm ngất xỉu giữa sân tập điền kinh, mà chính là lần cậu ta bị bọn côn đồ chặn đường cướp tiền, là Tiêu Chiến đứng ra gan dạ chỉ thẳng vào mặt chúng lên án.

"Ấy ấy ấy làm gì đấy? Stop. Tính chơi trò cướp giật giữa thanh thiên bạch nhật hả? Tôi gọi bảo vệ rồi đó, mấy người cứ tiếp tục công việc đi nhé."

Lúc đó Tiêu Chiến mặc một chiếc áo phông màu trắng, quần cộc ngang đầu gối, đội một chiếc mũ nồi màu đen, cả người tỏa ra hơi thở của thiếu niên trẻ tuổi tràn đầy năng lượng.

Có điều hiện tại Tiêu Chiến một chút cũng không có tí kí ức nào đối với cậu ta. Cao Lập Thành mím môi vuốt lấy lông mi của cậu, lẩm bẩm trong miệng mấy câu từ không rõ.

Lúc Vương Nhất Bác chạy đến nơi đã là chuyện của mười phút sau, dù sao nơi này cũng không cách xa kí túc xá của trường lắm. Hắn vừa đi trán vừa nổi đầy gân xanh, thằng nhóc này mẹ nó còn dám đến đây chơi bời, không những thế còn dám tụ tập ở phòng riêng.

Nhân viên dẫn Vương Nhất Bác đến phòng mà Tiêu Chiến cùng lũ bạn đại học thuê, sau đó cúi đầu xuống chìa tay ra theo phép lịch sự nói.

"Ở trong này, mời anh."

Vương Nhất Bác đáp trả hành động nhã nhặn đó bằng một cái đạp cửa.

Thời điểm bước vào trong phòng, Vương Nhất Bác nhìn thấy mấy đứa năm nhất đứa nào đứa nấy cũng nằm bò ra sàn, hình như đều đã uống rất nhiều, không còn biết trời trăng gì nữa, ly rượu cùng vỏ rượu rỗng lăn khắp mọi nơi. Hắn theo bản năng đảo mắt tìm đến bóng dáng quen thuộc, thì đã suýt nữa bị lửa giận trào ra khỏi đỉnh đầu.

Tiêu Chiến thế mà lại nằm trong lòng một nam sinh khác, bộ dáng không hề đề phòng chút nào.

Nghĩ đến tật xấu nhận loạn người của cậu, đầu Vương Nhất Bác không khỏi nóng lên.

Cao Lập Thành hình như cũng bị tiếng động ở cửa làm cho giật mình, lập tức đưa ánh mắt dò xét nhìn Vương Nhất Bác từ trên xuống dưới, mãi một lúc mới rặn ra một câu.

"Anh là ai?"

Vương Nhất Bác hất cằm về phía của Tiêu Chiến, không lạnh không nóng đáp, "Người nhà cậu ta."

Cao Lập Thành còn chưa kịp hỏi đến câu thứ hai, Vương Nhất Bác đã sải bước về hướng hai người bọn họ, sau đó kéo người Tiêu Chiến vào lòng. Lúc Tiêu Chiến say rượu, người rất nặng, nhưng Vương Nhất Bác đâu còn thời gian để quản chuyện này, hiện tại chỉ muốn nhấn đầu cậu ta vào bồn rửa mặt cho tỉnh táo.

Vương Nhất Bác thấy sắc mặt đối phương nhanh chóng không được tốt, liền cứ như vậy một bên giữ chặt hông Tiêu Chiến, một bên dùng ánh mắt lạnh băng liếc đối phương cảnh cáo, "Không phải người của cậu thì đừng có động vào."

Cao Lập Thành ngay lập tức sa sầm mặt xuống, trong lòng ít nhiều cũng đã đoán ra được thân phận của người này. Vì bị cướp người khỏi tay, hơn nữa vừa rồi còn uống khá nhiều rượu, lòng gan dạ như được thúc đẩy, không kiềm chế được cảm xúc của mình.

"Vương Nhất Bác đúng không? Cậu ấy không ngừng ôm tôi gọi tên của anh." Cao Lập Thành đứng bật dậy, âm giọng có chút lớn, "Bình thường người ta sẽ nhận lầm người yêu của mình sao? Như vậy sao có thể được gọi là yêu?"

Vương Nhất Bác nhìn xuống chỏm đầu thằng nhóc đang tựa vào cổ mình, hô hấp ấm áp lướt qua làn da lạnh buốt, như muốn xác nhận câu trả lời cho đối phương, liền ghé vào tai cậu khẽ thì thầm một tiếng.

"Tiêu Chiến, tôi là ai?"

Tiêu Chiến bị hơi thở ấm nóng phả vào tai, mơ mơ màng màng mở mắt, đánh giá người này chưa được 5 giây đã nhào lên ôm lấy cổ người ta không ngừng gọi, "Đàn anh."

Vương Nhất Bác lại chỉ vào Cao Lập Thành đang đứng phía đối diện, "Còn người này là ai?"

"Đàn anh!"

Tiêu Chiến vừa định chạy về hướng Cao Lập Thành, Vương Nhất Bác đã kịp thời túm lấy cổ áo cậu kéo về.

"Đã nhìn thấy chưa?" Vương Nhất Bác kéo thằng nhóc đang giãy dụa vào trong lòng, một tay giữ lấy gáy cậu, một tay giữ eo cậu, hoàn toàn bao chặt người lại, "Cách yêu của Tiêu Chiến chính là, trong mắt chỉ có duy nhất một người, người đó chính là người cậu ta yêu."

Sắc mặt Cao Lập Thành biến đổi không ngừng, lúc đen lúc trắng.

Vương Nhất Bác cứ thế mặc kệ đối phương như muốn phát điên tại chỗ, kéo theo Tiêu Chiến hai chân không có sức lực rời khỏi phòng quán bar.

.

.

.

Vừa mới mở cửa phòng, Vương Nhất Bác đã lôi Tiêu Chiến ném lên trên giường.

Tiêu Chiến vì chịu lực tiếp xúc với đệm giường, lần thứ hai lơ mơ mở lên mí mắt nặng trĩu lên, khẽ lẩm bẩm trong miệng, âm giọng nũng nịu, "Đàn anh, anh làm cái gì thế."

Vương Nhất Bác cười nói, "Ngủ với em lần thứ ba."

Tiêu Chiến chưa kịp phản ứng, đã thấy cái bóng đen trước mặt đổ ập xuống người mình. Đầu tiên là môi, sau đó là đầu lưỡi, cảm giác đau giống hệt như lần trước vậy, chính là cảm giác bị vật gì đó cắn qua. Vương Nhất Bác nhớ lại xúc cảm lần đầu tiên hôn thằng nhóc này, thời điểm chạm đến cánh môi mềm mại của đối phương liền nhịn không được cạy khớp hàm đưa đầu lưỡi tiến vào.

Lần này đồng dạng với lần trước, hắn đưa lưỡi luồn vào khoang miệng Tiêu Chiến, càn quấy đến mức Tiêu Chiến phải thốt ra mấy tiếng rêи ɾỉ từ trong cuống họng. Vương Nhất Bác hơi thở dồn dập kiềm chế không dọa sợ thằng nhóc còn đang say quắc cần câu này. Gương mặt Tiêu Chiến vốn đã đỏ bừng, sau khi bị hôn qua lại càng trở nên mê người hơn, giống như muốn đốt cháy toàn bộ tế bào trong người Vương Nhất Bác.

"Đàn anh. Em không được." Tuy rằng đầu óc lơ mơ, nhưng Tiêu Chiến vẫn có thể nhận ra người trước mặt là Vương Nhất Bác, cậu híp mắt thở hổn hển nói, "Em cứng rồi."

Vương Nhất Bác dở khóc dở cười nhéo mũi cậu, "Đồ dung tục."

Vương Nhất Bác luồn tay xuống dưới chạm đến nơi yếu ớt của Tiêu Chiến, kɧoáı ©ảʍ từ hạ bộ truyền lên đại não khiến cậu không khỏi rên một tiếng nho nhỏ, cảm giác không giống như mình tự an ủi, bàn tay của Vương Nhất Bác vừa lớn vừa thô, xoa chỗ đó của cậu vô cùng thoải mái.

"A...... Nhanh, nhanh hơn một chút." Tiêu Chiến mở miệng thở dốc, hơn nữa cậu còn uống rượu, kɧoáı ©ảʍ vì thế càng tăng thêm vài lần.

Vương Nhất Bác rất biết cách xoa vuốt, mỗi lần đều khiến Tiêu Chiến không ngậm nổi miệng, rêи ɾỉ vài tiếng trầm thấp vô cùng dễ nghe. Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác hầu hạ kẻ khác, có chút không tin nổi nhìn vào bàn tay mình.

Thời điểm Tiêu Chiến phóng thích xong, liền lăn ra ngủ ngay lập tức.

Vương Nhất Bác nhìn đũng quần của mình, sắc mặt trông vô cùng khó coi, trước khi đi vào nhà tắm giải quyết vẫn không quên đá vào mông thằng nhóc nào đó một cái.

Vương Nhất Bác mắng, "Mẹ nó, anh muốn gϊếŧ chết em."

Tiêu Chiến cảm thấy hôm nay ngủ rất ngon, cậu đã ngủ liền một mạch đến sáng ngày hôm sau không mơ không mộng, chỉ có điều lúc tỉnh dậy, cũng giống như lần trước cảm thấy môi mình rất đau.

Kì quái, không lẽ mình dị ứng với rượu sao?

Hơi rời tầm mắt xuống một chút, liền nhìn thấy Vương Nhất Bác đang nằm ngủ bên cạnh mình.

Tiêu Chiến kinh hách, lật chăn ra nhìn xuống bên dưới.

Lần này không mặc quần!

Vội vàng dùng tay đẩy người nằm bên cạnh, Tiêu Chiến lớn giọng nói, "Đàn anh, chúng ta đã ngủ với nhau rồi sao?"

Vương Nhất Bác bị đánh thức giấc ngủ, cáu gắt nói, "Em cảm thấy mông mình có đau không?"

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ một lát, lắc đầu, "Không đau."

"Mẹ nó chưa có ngủ với nhau." Vương Nhất Bác nghĩ lại tình cảnh tự mình chật vật an ủi tối hôm qua, tâm tình gắt gỏng, "Chưa kịp làm gì em đã lăn ra ngủ như một con lợn chết."

Tiêu Chiến cảm giác giống như mình đang nằm mơ, có chút không tin túm lấy tay Vương Nhất Bác không ngừng lay lay, giọng nói cũng trở nên gấp gáp, "Đàn anh, anh thích em không?"

Vương Nhất Bác thấy biểu tình đó của Tiêu Chiến, liền nhẹ giọng lại, "Không thích còn có thể muốn cùng em chịu trách nhiệm sao."

______

Tiêu Chiến: Khai thật đi, anh thích em từ cái nhìn đầu tiên đúng không? Khai mau khai mau.

Vương Nhất Bác: Ừ, nhìn thấy em là anh lại nhớ đến một người.

Tiêu Chiến: Gì đấy, đừng nói người yêu cũ của anh nhé?

Vương Nhất Bác: Không, nhớ đến mẹ anh. Em giống mụ phù thủy đó nói nhiều chết đi được!

Đào: ơ mng cmt tôi không thấy thông báo á không hiểu sao T^T làm không biết khi nào có cmt để rep, toàn phải vào tận chap để check huhu