Chương 47

Sau này, Vưu Tiểu Mễ mới biết vào sinh nhật năm Cố Vân Thâm vừa trưởng thành, hai nhà Cố - Hứa liền chuyển rất nhiều xí nghiệp sang cho anh đứng tên. Anh mang danh là ông chủ, giao mọi chuyện cho giám đốc, phó giám đốc và trợ lý còn mình thì tiếp tục việc học hành.

Sau khi Trần An An, Lý Tư Nhữ và Nguyễn Tiểu Vũ tạm biệt cha Vưu và mẹ Vưu, lập tức gọi điện cho Vưu Tiểu Mễ, hỏi cô rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Mà vốn dĩ, Vưu Tiểu Mễ cũng đang đau đầu nên giải thích với ba người họ như thế nào đây. Bây giờ, Cố Vân Thâm đã giúp cô nghĩ ra một cái cớ, cô bèn dựa theo những lời mà Cố Vân Thâm nói hôm nay, nói rằng cô làm trợ lý cho Cố Vân Thâm, bây giờ đang đi công tác. Sau đó lại xin lỗi Lý Tư Nhữ, hứa sau khi cô trở về sẽ đãi cô ấy một bữa tiệc lớn.

“Cuối cùng mọi chuyện cũng tạm thời được giải quyết.” Vưu Tiểu Mễ vui vẻ nhảy dựng lên. Váy nhỏ bay lên, lộ ra bắp đùi.

Cố Vân Thâm ho khan, cười nói: “Chú ý một chút.”

Vưu Tiểu Mễ vội vàng cúi đầu, chỉnh lại mép váy. Trong lòng cô đang vui vẻ, không phải bởi vì cô nhảy được cao mà là trong lúc vô tình, cái váy hình như đã ngắn hơn rồi.

Váy ngắn hơn là bởi vì cô cao hơn đấy!

Cô kéo mép váy, xoay một vòng nói: “Đàn anh, em muốn có váy mới!”

Cố Vân Thâm cầm lên cái thước trong ngăn kéo, đặt bên cạnh đo cho cô.

“19cm.”

Chiều cao của cô hiện tại vẫn là mỗi ngày tăng 1cm. Hơn một tháng nữa là trường học khai giảng rồi phải làm sao bây giờ? Vưu Tiểu Mễ lắc đầu, không thèm suy nghĩ vấn đề này nữa.

“Đàn anh, bắt đầu từ hôm nay em sẽ uống nhiều sữa tươi hơn! Uống gấp đôi! Không đúng, gấp ba!”



Cố Vân Thâm nhìn cô, im lặng một lúc, lấy di động ra nhắn tin cho Hứa Nhất Văn.

Cố Vân Thâm: [Mẹ có bí quyết gì để cao lên không?]

Hứa Nhất Văn: [!!!]

Hứa Nhất Văn: [!!!!!]

Hứa Nhất Văn: [Thâm lùn, cuối cùng con cũng đã tỉnh ra rồi! Quyết định lần nữa cố gắng thêm 9cm phải không! Mẹ biết ngay mà! Con trai của mẹ đương nhiên là phải có tham vọng như vậy!!!]

Mặt Cố Vân Thâm đen lại.

Thật ra thì từ nhỏ anh đã không muốn mình lớn lên quá cao. Cho nên từ nhỏ tới lớn, sữa bò mà Hứa Nhất Văn đưa cho anh mỗi buổi tối đều bị anh đổ hết sạch. Thậm chí anh còn cố ý không ăn cơm, ăn nhiều thực phẩm “rác”, từ chối những thức ăn nhiều canxi.

Cảm giác khi mình đứng trong đám người, vĩnh viễn nhìn xuống người khác thật sự không tệ. Nhưng mà trong thực tế, điều này rõ ràng là không tốt lắm. Nếu bạn muốn làm việc riêng trong tiết, thậm chí là trốn học cũng sẽ dễ dàng bị bắt. Hơn nữa, nếu như mà bạn cao thì bạn phải làm nhiều hơn.

“Cố Vân Thâm, tớ không lau tới phía trên, cậu giúp tớ lau bảng một chút với.”

Cố Vân Thâm cảm thấy anh đã dành ra cả nửa cuộc đời mình để lau bảng đen.

Ngoài ra, chơi trò gì cũng không chơi cho hết hứng được. Đánh bóng rổ, anh thắng là bởi vì anh cao! Thậm chí bởi vì anh cao nên anh phải để cho người ta ném bóng trước.

Cho dù lúc còn nhỏ anh hao hết tâm sức để không phải cao lên nhưng mà gen thực sự quá mạnh rồi. Chiều cao phát triển một đường thẳng tắp, tới 191cm mới chịu dừng lại.



Nhìn Vưu Tiểu Mễ cười ngây ngô trước mặt…

Cố Vân Thâm: [Rốt cuộc có hay không.]

Hứa Nhất Văn: [Có!]

Cố Vân Thâm chờ một lát, Hứa Nhất Văn “đang nhập” rất lâu, gửi qua nhiều loại công thức nấu ăn, lịch tập thể dục, thậm chí cả thuốc Đông y.

Cố Vân Thâm rời khỏi Minh Ngu, đen mặt, dựa theo danh sách do Hứa Nhất Văn gửi cho mà mua từng thứ từng thứ về.

*****

Vừa về đến nhà, Cố Vân Thâm liền đưa Vưu Tiểu Mễ vào phòng làm việc của Hứa Nhất Văn để làm váy mới cho cô. Về phần Vưu Tiểu Mễ, sau khi Cố Vân Thâm đo chiều cao giúp cô, cô lập tức đi vào nhà vệ sinh để ngâm nước thuốc.

Thuốc Đông Y nấu xong được đựng đầy trong một cái tô, cô thảnh thơi nằm trong tô, gác chân lên miệng tô. Phương pháp tắm nước thuốc này là lúc Cố Vân Thâm đi mua theo toa thuốc nấu canh bổ mà Hứa Nhất Văn gửi thì được một thầy thuốc Trung y chỉ cho. Anh cũng không để ý là phương thuốc này có tác dụng hay không, đều mua hết về.

Vưu Tiểu Mễ không biết là phương thuốc tắm này có giúp cho cơ thể của cô cao nhanh hơn chút nào hay không. Nhưng mà cảm giác ngâm nước thuốc thật là thoải mái quá đi!

Cô lười biếng duỗi người, kê đầu lên miệng tô, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Vưu Tiểu Mễ ngủ không sâu, không bao lâu liền cảm nhận được một ánh mắt kỳ lạ nhìn cô chăm chú. Cô mở mắt, đột nhiên nhìn thấy một mặt chó lớn trước mặt cô. Sau đó cô nhìn thấy Nhất Mao thè ra cái lưỡi to dài, ghé vào miệng chén. Nhất Mao ngửi nước thuốc trước lại tiến tới bên người Vưu Tiểu Mễ mà ngửi thêm cái nữa.

“Đừng có lại gần chị!” Vưu Tiểu Mễ rụt cổ, lùi người về phía sau: “Nhất Mao muốn uống phải không? Được, được, để chị đi ra ngoài!”