Chương 37

Hứa Nhất Văn “à” một tiếng, bà nhìn Cố Vân Thâm đang đứng ở một bên rồi hỏi: “Con trai, khẩu súng mà ba con đưa cho con đâu rồi?”

“Cô khinh người quá đáng!” - Hứa Nhất Lâm đột nhiên đứng lên.

“Chị có thể làm gì được tôi?” - Hứa Nhất Văn bóp điếu thuốc, thu lại nụ cười trên mặt, lạnh lùng nhìn chằm chặp vào Hứa Nhất Lâm.

Hứa Nhất San vẫn luôn im lặng bỗng đến hòa giải: “Ai yaa, đều là người một nhà cả mà. Trẻ con cãi nhau ầm ĩ là chuyện hết sức bình thường. Vân Thâm à, con cũng đừng ghi hận anh thứ của con, nói không chừng anh thứ con uống nhiều quá, say đến hồ đồ! Cũng có thể là bị chị dâu thứ của con khıêυ khí©h. Dù sao thì anh em như thể tay chân, đều là người nhà họ Hứa cả. Nếu mai sau con muốn đi theo ngành truyền thông và điện ảnh này, dì Hai sẽ hộ tống giúp đỡ con.”

Thân là một diễn viên cấp cao trong vài thập kỷ, những lời này của Hứa Nhất San là chỗ dựa cực kỳ vững chắc.

Hứa Nhất Văn khẽ liếc mắt nhìn Hứa Nhất San một cái. Rõ ràng chỉ nhẹ nhàng đảo qua không mang chút cảm xúc gì, nụ cười trên mặt Hứa Nhất San cứng đờ, bỗng chốc cảm thấy bản thân như bị mất mặt. Đúng vậy, bà ta là nữ diễn viên vạn người mê trong giới giải trí. Thế nhưng năm đó, vào thời điểm mà bà ta vừa ra mắt công chúng, danh xưng “chị gái của siêu mẫu Hứa Nhất Văn” đã đập thẳng vào, gần như đi theo bà ta đến tận mười năm sau. Hứa Nhất San cầm lấy ly nước trên bàn, dùng sức uống hết một hơi. Bà ta không nhúng tay vào mấy chuyện này nữa vậy!

Hứa Nhất Lâm quyết định không vòng vo nữa: “Cần bao nhiêu tiền thì em cứ nói đi!”

“Không thú vị gì hết!” - Hứa Nhất Văn duỗi eo một cái, “Các chị nói chuyện đi, tôi đi lên lầu gặp bố đây.”

Hứa Nhất Văn vừa mới bước ra khỏi cửa, Hứa Nhất Lâm đã nhấc gót theo sau. Bà ta không ngăn cản Hứa Nhất Văn mà là đang lôi kéo Cố Vân Thâm lại. Hứa Nhất Văn mỉm cười không quan tâm, bà rất hiểu đứa con của mình, chuyện này bà không cần nhúng tay vào.

“Vân Thâm, con là một đứa trẻ tốt.”

Cố Vân Thâm rất nghiêm túc mà gật đầu: “Vâng, từ khi bắt đầu đi học, mỗi một học kỳ con đều là học sinh ba tốt.”

Nhìn thấy gương mặt đầy khoa trương của “đứa trẻ tốt” này, trong lòng Hứa Nhất Lâm thầm mắng đôi mẹ con này nhất định là ác quỷ đội lốt cừu!

“Tính tình mẹ con rất thẳng thắn, chẳng qua nó đã quên chúng ta là người một nhà, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Sự việc ầm ĩ hôm nay khiến cho tất cả chuyện làm ăn của nhà họ Hứa bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Nói một cái giá, chẳng những con rộng lượng bỏ qua cho anh thứ của con, anh thứ con sẽ cảm tạ con cả đời, mà cũng là vì nhà họ Hứa chúng ta nữa.”



Cố Vân Thâm nở nụ cười, ý cười chạm sâu vào đáy mắt.

“Dì cả, con họ Cố.”

Hàm răng Hứa Nhất Lâm cắn chặt đến đau nhức. Đúng vậy, làm sao mà bà ta có thể quên Cố Vân Thâm là người nhà họ Cố. Còn có Hứa Nhất Văn kia! Bà cũng là người phụ nữ nhà họ Cố.

Muốn dùng tiền để mua chuộc người nhà họ Cố?

Hứa Nhất Lâm chậm rãi bông cổ tay của Cố Vân Thâm ra.

“Sắc mặt của dì không được tốt lắm, nghỉ ngơi sớm đi ạ!” - Cố Vân Thâm gật đầu mỉm cười, xoay người đi về phòng ngủ của mình.

Hứa Nhất Lâm không thể không nghĩ đến, đống gia sản mà người nhà họ Hứa cấu xé nhau đầu rơi máu chảy muốn giật lấy, thật ra lại chẳng là cái thá gì trong mắt mẹ con Cố Vân Thâm sao?

Hứa Nhất Văn là một người rất thẳng thắn. Năm đó bà quyết định rời khỏi giới giải trí để tìm một người tốt mà kết hôn, thoải mái đối diện với truyền thông mà nói ra điều kiện: cao hơn tôi và có tiền.

Người nhà họ Hứa cũng không biết những chuyện xảy ra trong phòng khách đã bị một vị khách lén lút cố tình quay lại rồi phát lên trên mạng. Lúc này, trên mạng như sắp nổ tung.

Chuyện này quá sức tưởng tượng!

[ Vì tiền mà hại em trai của mình, quá là ghê gớm! ]

[ Tôi yêu Hứa Nhất Văn cả đời mất thôiiiii~ Vì nữ thần tôi phải cúi đầu! Nữ thần khi nào quay trở lại vậy! ]

[ Chà chà, nhà họ Hứa lần này uống thuốc nhá. Hứa Nhất Văn cũng vì đại nghĩa mà không quản người thân quá rồi, cổ phiếu lại rớt thôi… ]

[ Tôi nhìn thấy đàn anh rồi! Đàn anh đẹp trai quá! Nhưng mà đàn anh hôm nay với lúc ở trong trường học hoàn toàn không giống nhau QAQ Tôi nói cho mọi người nghe, mọi người nhất định phải tin tôi! Bình thường đàn anh rất dịu dàng, là kiểu người sẽ nhường ghế trên xe buýt và sẽ giúp đỡ cụ bà qua đường đấy! ]



[ Tôi xem ba lần, tại sao lại không nhìn thấy nam thần đâu. Nam thần nam thần, vợ con anh bị bắt nạt rồi, mau tranh thủ trở về đi! ]

Vưu Tiểu Mễ ngồi trên giường, dùng điện thoại của Cố Vân Thâm xem đoạn video hỗn loạn không rõ ràng này không dưới mười lần.

Nhìn thấy Vưu Tiểu Mễ vừa khua tay chụp màn hình, vừa muốn phát lại. Cố Vân Thâm nhất thời cảm thấy đau đầu: “Em đã xem nó bao nhiêu lần rồi?”

“Em…” - Vưu Tiểu Mễ vừa mới nói một chữ thì điện thoại đột nhiên vang lên. Cô ngồi ngay bên cạnh điện thoại nên càng hoảng sợ.

Cố Vân Thâm cầm lấy chiếc điện thoại, là một dãy số lạ. Anh trả lời điện thoại: “Xin chào.”

“Xin chào, đây là số của đàn anh Cố Vân Thâm phải không? Xin lỗi vì đã làm phiền đến anh… Em đã phải hỏi rất nhiều người mới có được số của anh đó. Anh đừng vội cúp máy, em sẽ nói xong nhanh thôi! Em là Trần An An, bạn cùng phòng của Tiểu Mễ. Trước đây chúng ta có gặp qua rồi, anh còn nhớ hay không?”

“Nhớ. Trần An An.”

Ngay lúc Trần An An vừa mở miệng, Cố Vân Thâm mở loa ngoài cuộc gọi của cô ấy ra.

Trần An An? Vưu Tiểu Mễ có chút kinh ngạc nhìn vào điện thoại.

Trần An An thở phào nhẹ nhõm: “Gần đây anh có thấy Tiểu Mễ ở đâu không ạ?”

“Chờ một chút, tôi đưa điện thoại cho cô ấy” - Cố Vân Thâm đưa máy đặt bên người Vưu Tiểu Mễ.

“An An, cậu tìm tớ có việc gì vậy?” - Vưu Tiểu Mễ cẩn thận hỏi. Cô sợ Trần An An muốn được gặp mặt mình…

“Tiểu Mễ! Cậu rõ ràng còn sống! Cậu có biết bố mẹ của cậu tìm cậu đến điên rồi hay không! Họ lúc nào cũng chờ điện thoại của cậu! Lại đã mua vé đến An Thị tìm cậu rồi!”