Chương 34

Đường Hạc Dương kinh ngạc nhìn anh: “Cậu làm gì đó? Ăn không no hay sao còn đóng gói mang về vậy ?”

“Mang về cho Nhất Mao ăn.”

“Không nên, chó mèo làm sao ăn thịt nướng được. Cậu nuôi thú cưng phải để tâm chút có được không vậy…” - Đường Hạc Dương đi theo Cố Vân Thâm huyên thuyên không dứt.

*****

Cố Vân Thâm trở về nhà họ Cố, còn chưa đi đến phòng khách đã nghe thấy tiếng anh họ cả Trần Thanh Vân và chị dâu cả nói đến mình ở sảnh tiếp khách. Bước chân của Cố Vân Thâm không khỏi dừng lại.

“Cụ ông bao che thiên vị cho thằng Tư một cách quá đáng, sao không cho nó đổi họ luôn đi, đổi thành họ Hứa kìa!" - Chị dâu cả tức giận nói.

Trần Thanh Vân cười mỉa một tiếng: “Em cho rằng ông cụ không muốn chắc? Nhưng mà gia đình họ nhà Cố là ai chứ, làm sao mà họ có thể đồng ý được.”

“Em chỉ tiện miệng nói vậy thôi, cụ ông thực sự nghĩ như vậy sao?”

“Vậy là em không biết rồi, trước đây cụ ông muốn tìm một người chồng ở rể cho dì Ba. Dì Ba không chịu, còn làm cho cụ ông và dì Ba giận nhau trong nhiều năm liền.”

“Hứ. Ba đứa con gái mà sao chỉ thiên vị cho mỗi mình dì Ba? Cụ ông không có con trai, nhưng mẹ anh là con gái trưởng trong nhà mà.”

Trần Thanh Vân tiện miệng nói: “Bởi vì cụ ông thích mẹ của dì Ba chứ sao? Em không biết chứ gì? Mẹ của dì Ba chết vì cụ ông…”



Cố Vân Thâm không nghe tiếp nữa, đẩy cửa ra đi vào phòng khách.

Hai vợ chồng Trần Thanh Vân hoảng sợ.

“Vân Thâm, em đã về rồi đó à?” - Trần Thanh Vân đứng dậy.

Chị dâu cả cũng đứng dậy hỏi: “Chú Tư có ăn cơm không?’

Cố Vân Thâm cười nói: “Đã ăn ở bên ngoài rồi, anh cả và chị dâu cứ từ từ nói chuyện. Em đi lên lầu trước.”

Vưu Tiểu Mễ ở trong trong túi đeo thở dài.

Cái gia đình rác rưởi gì đây.

Anh họ thứ hai hạ độc, anh họ cả cũng chỉ toàn ý xấu trong đầu. Nói không chừng cái người tên Triệu Cúc Tinh kia cũng chẳng có ý tốt gì. Đột nhiên Vưu Tiểu Mễ hiểu vì sao Cố Vân Thâm chỉ kiên nhẫn với mỗi mình đứa trẻ tên Triệu Kha.

Sau khi trở lại phòng ngủ, Vưu Tiểu Mễ ngoạm một họng thịt nướng, vươn mình một cách mỹ mãn. Cô quay qua nhìn về phía Cố Vân Thâm đang chơi điện thoại, muốn an ủi anh nhưng vẫn chưa biết nên mở lời như thế nào. Cô đứng dậy, đi đi lại lại trên giường.

Cố Vân Thâm chơi xong một trận game, anh ném điện thoại sang một bên, nắm lấy bả vai của Vưu Tiểu Mễ, “nhấc” cô đến bên người, hỏi: “Làm sao mà từ lúc về đến bây giờ cứ buồn rầu không vui mãi thế, sợ không thể cao lại trước khi khai giảng à?”

“Em đang lo lắng cho đàn anh mà!” - Vưu Tiểu Mễ buột miệng thốt ra.



Cố Vân Thâm hơi kinh ngạc nhìn cô.

“Thật mà! Em vô cùng lo lắng cho đàn anh! Nếu bọn họ lại đến hại anh thì phải làm sao bây giờ? Đàn anh, sau này anh đừng tùy tiện ăn uống có lẽ tốt hơn. Nghe lời em, anh đừng ăn bất cứ cái gì trong ngôi nhà này! Ngày may khi sinh nhật của ông ngoại anh kết thúc, chúng ta về nhà liền - ngay và lập tức!”

Đôi lông mày của Vưu Tiểu Mễ nhíu lại.

Nhìn dáng vẻ vô cùng lo lắng của Vưu Tiểu Mễ, tâm trạng của Cố Vân Thâm bỗng nhiên tốt hơn đôi chút.

“Anh đừng có cười mà đàn anh!” - Vưu Tiểu Mễ chạy lên phía trước hai bước, lắc lư ngón trỏ của Cố Vân Thâm: “Em biết lòng anh không thoải mái. Anh không muốn cười thì không cần cười đâu.”

“Không có, tâm trạng anh ổn mà.”

“Chắc không đó?” - Vưu Tiểu Mễ không tin lắm.

Cố Vân Thâm đặt Vưu Tiểu Mễ trong lòng bàn tay, đưa cô lên trước mặt, nhìn thẳng vào cô, kiên nhẫn nói cho cô biết chút thông tin về gia đình mình.

Tuy Hứa Nhất Lâm, Hứa Nhất San và Hứa Nhất Văn đều là con gái ruột của cụ ông nhưng mẹ của ba người họ lại không phải cùng một người.

Không không, không, đúng là tuy rằng đời này cụ ông có rất nhiều tiền, cũng đúng là thay ba người vợ thật, nhưng tư tưởng của ông cụ trong chuyện quan hệ nam nữ không có lệch lạc.

Khi còn niên thiếu, ông ấy là một kẻ nghèo hèn. Người vợ đầu tiên đã bỏ chạy với một người già có tiền, thế nên ông ấy tức giận, phấn đấu xây dựng sự nghiệp. Tuy nhiên, chính vì ông ấy cứ mãi liều mạng kiếm tiền, thường xuyên đi công tác mà không chăm lo trong nhà, dẫn đến người vợ thứ hai của ông ấy thích một tên trai bao, đòi một khoản tiền rồi ly hôn với ông ấy. Kết hôn với người vợ thứ ba được ba năm, ông ấy bị cảm, người vợ thứ ba đi ra ngoài mua thuốc trị cảm cho ông ấy rồi gặp tai nạn xe cộ và qua đời. Cũng kể từ khi người vợ thứ ba qua đời, cụ ông đột nhiên nhận ra mình hơi khắc vợ, từ đó về sau vẫn luôn cô đơn một mình, chuyên tâm kiếm tiền.