- Chuyện này là sao vậy anh?Chẳng thèm đoái hoài đến gương mặt méo mó của em, tôi đáp:
- Là thế thôi. Là em đã ngủ với anh!Giọng cô ta bắt đầu run run:
- Em đã nghĩ rằng anh yêu em…Tôi ngắt ngang lời cô ta:
- Đúng, anh đã yêu em! Nhưng giờ thì em đã thành đàn bà, mà anh thì không cần đàn bà! Em có thể đi được rồi đấy!Cô ta nức nở:
- Tất cả chỉ có vậy thôi sao? Tôi không ngờ rằng anh là thứ khốn nạn như vậy!Tôi xua tay và đứng dậy bỏ đi:
- Đừng nói nhiều lời với tôi! Cô nên cảm ơn tôi mới phải. Giờ thì đứng dậy và đi đi!Cô ta vẫn khóc. Tôi đứng bên bục cửa sổ, mặc kệ cô ta và ngắm nhìn xuống thành phố đang bị thiêu đốt dưới ánh nắng mặt trời chói chang của ngày hè. Được một lúc rồi cô ta đứng dậy. Tôi nhìn thấy ánh mắt của cô ta qua lớp kính cửa sổ nơi tôi đang áp mặt vào, ánh mắt căm hờn và chứa đựng bao nhiêu nỗi đau đớn. Tôi xoay mình nhìn về hường khác. Từ sau lưng, tôi nghe tiếng giày cao gót của cô ta nện trên nền gỗ từ từ bước xa dần. Có tiếng đóng cửa thật mạnh, và tiếng gót giày chạy vội vã trên cầu thang gỗ lọc cọc mà như tiếng oán trách xót xa…
…
Một tháng sau đó, tôi hoàn tất năm học. Cha tôi muốn mở rộng công việc kinh doanh sang lĩnh vực khách sạn. Theo lời ông, tôi đi du học để học ngành quản lí khách sạn. Những năm tháng xa nhà dạy cho tôi nhiều kinh nghiệm quý báu. Rời xa cuộc sống bao quanh bởi những con điếm, tiếng nhạc dập dình và những câu chuyện phiếm, tôi nhận ra rằng tôi vẫn chưa thấy hết được cuộc đời. Lần đầu tiên tôi nhận ra miếng cơm manh áo là khó khăn như thế nào. Và cũng lần đầu tiên tôi nhận ra thứ tình cảm những con điếm dành cho tôi không giúp tôi trưởng thành được mà chỉ làm kiệt quệ tình người trong lòng tôi. Tôi khao khát có được một tình yêu đẹp. Ở tuổi tôi, nhiều người đã có vợ. Song tôi vẫn cô độc, vẫn ngày tháng đi làm và đi học. Tôi cần hơi ấm của một người phụ nữ mà mẹ và những con điếm đã không mang đến cho tôi được.
Những người phụ nữ phương Tây nhiệt tình nhưng quá phóng khoáng. Họ gợi cho tôi nhớ lại điếm, mà tôi đã quá chán ngán. Sau vài năm du học, tôi hoàn tất luận án và đậu kì thi tốt nghiệp với số điểm cao. Trở về nước, tôi cùng cha mình xây dựng nên tập đoàn dịch vụ giải trí với các quán bar, khách sạn, nhà hàng. Thời gian cứ trôi đi, công danh sự nghiệp càng thành đạt cũng là lúc tôi càng cô độc. Cha vẫn đi đêm về hôm với bao nhiêu người tình khác.
Một ngày nọ, sau khi đã chén vài ly với những người bạn cũ, tôi ghé qua quán bar. Tôi đảo mắt nhìn quanh. Công việc ở đây có vẻ vẫn tốt. Những người đàn ông trung niên dần say xỉn và lắc lư theo các cô ả mắt xanh môi đỏ. Chợt, tim tôi như xiết chặt lại. Gương mặt tròn trĩnh ngày xưa giờ đã khô héo và đanh lại. Đôi mắt nhỏ nhắn viền chì và màu mắt khiến trở nên quá to, và còn phải gánh thêm cả đôi lông mi dài nặng trĩu. Trên vai trái là một con kì lân giống hệt con kì lân trên vai tôi. Và đôi môi chúm chím khẽ cười nhưng lại quá hút hồn đã từng một thời khiến tôi xao xuyến. Tôi không thể nhìn lầm được. Chính là em!
Điều gì đã mang em đến đây? Tại sao em lại ăn mặc như một con đĩ chuyên nghiệp? Em có còn nhớ chính tại nơi đây nhiều năm trước em đã bị chuốc rượu say và rồi đánh mất thứ quý giá nhất của mình không? Em có còn nhận ra tôi không?… Hàng vạn câu hỏi trôi qua đầu tôi nhưng đôi môi tôi lại dính chặt khiến cho mớ chữ nghĩa không thể nào tuôn ra ngoài. Tôi nhờ một anh bồi bàn gọi cô ấy đến gặp tôi ở phòng quản lý. Tôi kiên nhẫn chờ đợi. Mười phút trôi qua, và em bước vào. Trông em như không hề già đi vì tuổi tác, nhưng đôi mắt đã u sầu lại càng nặng nề hơn. Tôi ngập ngừng một lát, rồi hỏi:
- Em có còn nhận ra anh không?Em mỉm cười nhẹ nhàng:
- Sao lại không chứ? Cũng đã lâu rồi, đúng không anh?Giọng tôi trở nên khản đặc:
- Em làm gì ở đây vậy? Tại sao em lại ăn mặc thế này?Vai em run lên, rồi em ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện tôi, cố giữ cho mình thật điềm tĩnh, em đáp:
- Lúc trước em là con gái. Sau khi gặp anh em là đàn bà. Còn bây giờ… em là đĩ!Tôi im lặng. Một dòng điện chạy ngang tim tôi, khiến nó khô cứng lại và thấy trơ trọi hơn bao giờ hết. Tôi im lặng rót nước rồi chìa về phía em. Em kéo ly nước về phía mình, rồi mỉm cười và nhấp môi. Người con gái này đã từng yêu tôi như điên dại, để rồi chính tôi đã phá vỡ hạnh phúc của cuộc đời cô ấy. Thiên thần của tôi dù không còn mang ánh sáng của ngây thơ, nhưng chính lúc này đây em lại là mảnh gương vỡ soi vào mắt tôi bao hình ảnh phũ phàng mà tôi đã gây ra cho em. Tôi nhấp ngụm nước trong ly của mình. Nước sóng sánh. Tôi có thể làm được gì để bù đắp được cho em đây? Chợt nghĩ ra một điều, môi tôi mấp máy, và lời nói chưa được hoàn thành trong suy nghĩ ấy lại trôi chảy rơi ra ngoài:
- Em… làm người yêu anh nhé!Em im lặng nhìn tôi. Nơi em có một dòng sông đang chảy. Tôi muốn ôm trọn con sông ấy vào lòng mình, mặc cho nước cuồn cuộn có thể xiết chặt tôi và để tôi đắm chìm trong hạnh phúc cho đến khi nhận ra mình đang sắp chết. Em mím môi thật chặt, rồi lại giãn ra. Em mỉm cười trả lời gọn lỏn, mặc cho tôi vẫn trầm ngâm trong ngàn suy nghĩ miên man:
- Tốt thôi!Sau hôm đó, em trở thành người yêu – người tình của tôi. Tôi không cho phép em lui tới quán bar nữa, vì không muốn thấy em bị đem ra làm trò chơi của những người đàn ông khác. Em ngoan ngoãn nghe lời. Mỗi ngày em ở nhà làm nội trợ và chăm sóc cuộc sống của tôi. Em không còn hay trang điểm đậm nữa, mà chỉ còn vương một lớp phấn nhạt và son môi hồng. Song, điều đó cũng không làm thay đổi gương mặt đã chai sạn vì cuộc đời của em. Tôi mua cho em những váy đầm với nhiều họa tiết trông đến là trẻ con. Tôi biến em trở thành thiên thần đáng yêu của tôi và riêng tôi mà thôi.
Em vẫn ngủ với tôi, không ép buộc mà là tự nguyện. Thân thể em đã mang những đường cong hoàn hảo, nhưng làn da trắng như em bé thì vẫn còn nguyên vẹn. Em làʍ t̠ìиɦ giỏi hơn tôi nghĩ. Điều đó đôi khi nhắc lại cho tôi về quá khứ kinh hoàng, khiến tôi có cảm giác mang nặng tội lỗi với em nhiều hơn. Em vờ như không để ý. Và em không bao giờ ngủ. Mỗi khi làʍ t̠ìиɦ xong, tôi mệt lử ngủ thϊếp đi. Nhưng khi giật mình lúc nửa đêm và nhìn sang, bao giờ em cũng vẫn thức và vuốt ve con kì lân trên vai tôi. Mỗi lần tôi hỏi em đều bảo rằng, em làm thế vì con kì lân trên vai em muốn thế…
Thời gian bên cạnh em là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Em mang đến cho tôi một hơi ấm của người yêu. Không chỉ thế mà nó còn là hơi ấm gia đình mà tôi đã khát khao tìm kiếm. Chúng tôi như đôi vợ chồng trẻ mới cưới, hân hoan và tràn đầy cuồng nhiệt. Em không bao giờ phàn nàn, cũng không đòi hỏi tôi phải kể gì về mình. Em nhận ra ở nơi tôi những điều xấu xa mà, nếu như em vẫn còn là cô bé ngày trước, chắc chắn em sẽ không bao giờ chấp nhận. Một đêm mưa, sau cuộc mây mưa của chúng tôi, tôi nằm phịch xuống giường, ôm lấy em trong tấm thân trần của mình. Nghịch với mấy lọn tóc nhỏ xòa trước mắt, đột nhiên em hỏi tôi:
- Nếu em muốn lấy chồng, anh sẽ làm chồng em chứ?Tôi phì cười trả lời ngay:
- Làm thế nào lại thế được!Em vặn vẹo:
- Thế anh không yêu em à?Tôi ngập ngừng đáp:
- Không phải không yêu em… Chỉ vì… Nếu em không là đĩ…Em im lặng. Tôi cũng im lặng. Tiếng mưa rơi càng trở nên ồn ào và thê thảm quá mức. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng cuộc đời này tôi sẽ lấy một con đĩ làm vợ. Có thể tôi sẽ yêu em, sẽ sống bên em suốt cuộc đời này. Nhưng chúng tôi sẽ không thể là vợ chồng. Tôi thà không lấy vợ, chứ không muốn lấy một con đĩ làm vợ. Dù rằng tôi yêu em rất nhiều…
Thôi