Chương 2

Điện thoại tích tích hai tiếng. Là tin nhắn do người phát hiện gửi đến.

"Tôi nhìn thấy xe rồi, nó màu trắng, biển số xe là xxxx đúng không? Tôi đã cho nó ăn hai ngày, nhưng hình như nó vẫn rất sợ tôi. Nói ra cũng thật xấu hổ, tuy tôi rất thích những động vật nhỏ nhắn nhưng chúng lại không thích tôi. Ngay cả giống chó Labrador tính cách tốt như vậy cũng trốn tránh tôi, không thì tôi cũng sẽ không làm phiền trưởng nhóm..."

Trương Tĩnh Xu kiên nhẫn đọc hết một đoạn chữ dài anh ta gửi đến, lướt màn hình xuống mới nhìn thấy trọng điểm ở vài câu cuối cùng.

"... Xin lỗi nha, đột nhiên tôi có việc bận nên không thể đi cùng cô được. Trải qua mấy ngày quan sát, tôi nhận ra chú chó này thường xuyên xuất hiện trong ống nước vứt đi ở bụi cỏ đằng trước, đi lên vài bước là thấy ngay."

Người phát hiện chạy xe đạp điện chạy đến trước mặt cô, chỉ đường rồi hấp tấp rời đi.

Trương Tĩnh Xu tìm được ống dẫn nước màu trắng. Cô chuẩn bị một đôi giày thể thao trong xe, thay đôi giày thể thao đi trên con đường quanh co lầy lội này tiện hơn rất nhiều. Lòng bàn chân cô dính đầy bùn ướt, cô cũng không để ý, đạp lên cỏ dại ngồi xổm xuống trước miệng ống dẫn nước rồi nhìn vào bên trong, theo sự tới gần của cô, tiếng gầm gừ mỏng manh cũng vang lên.

Một chú Labrador màu trắng co ro người, đôi mắt to đen nhánh hoảng sợ bối rối nhìn cô. Nói chính xác hơn là nhìn lạp xưởng đã lột sẵn trong tay cô, mùi của lạp xưởng rất nồng, rất dễ thu hút chú Labrador này.

Trương Tĩnh Xu giơ lạp xưởng lên lúc lắc vài cái: "Em muốn ăn không?"

Labrador kêu lên ư ử.

Trương Tĩnh Xu đưa lạp xưởng đến bên miệng chú ta.

Thời thơ ấu của cô không thiếu làm bạn với chó mèo, có lẽ bởi vì giọng nói và khuôn mặt hiền từ bẩm sinh, cũng có lẽ có mùi đặc trưng với các loài động vật nhỏ? Cô nhận được rất nhiều sự yêu thích của những con vật, rất nhiều chó mèo có thù hằn với con người trong nhóm cứu trợ ở trước mặt cô đều giấu đi sự hung ác. Chú Labrador trước mắt này cũng không ngoại lệ.

Trương Tĩnh Xu tự nhận là chỉ cần một cây lạp xưởng đã thu phục được Labrador, đang định đưa nó về xe của mình, đằng trước bỗng truyền đến từng tiếng va chạm mãnh liệt. Cô ngơ ngác một lúc, hiển nhiên Labrador cũng bị dọa sợ, thấy bàn tay đang duỗi đến trước mặt mình của cô thì xoay người chạy mất.

Trương Tĩnh Xu vội đuổi theo.

Chân sau của Labrador bị thọt, chạy trốn cũng không nhanh lắm, nhưng vấn đề là con đường nhỏ phía trước không có đường để cô đi, cỏ dại mọc um tùm rậm rạp. Cô đi rất mất sức, trong lòng chỉ nghĩ phải đuổi kịp Labrador đừng để nó chạy mất nên nhất thời quên quan sát hoàn cảnh chung quanh. Đợi đến khi cô phản ứng lại, phát hiện đằng trước xuất hiện một nhà kho bị vứt bỏ.

Trương Tĩnh Xu dừng bước.

Cánh cửa nhà kho mở ra, một chiếc Minibus màu đen dừng ngay cạnh cửa, cửa xe được dán màng thủy tinh, không thấy rõ bên trong có người hay không. Cạnh đó có cái hố bị lún, trong hố chứa đầy nước bùn vẩn đυ.c.

Trương Tĩnh Xu thầm bảo không ổn, nhờ sự che lấp của cỏ dại mà ngồi xổm xuống.

Trước mắt cô có hơi chột dạ, trái tim đập nhanh liên hồi như sắp thủng cả màng tai. Bùn đất trước nhà kho bị nước thấm vào tạo nên từng vũng nước gồ ghề lòi lõm, ánh sáng cũng được coi là sung túc chiếu rõ lên màu đỏ sẫm trong vũng nước.

... Rõ ràng đó là máu.

Trương Tĩnh Xu che kín miệng mình.

Trong nhà kho bước ra hai người đàn ông thân hình cường tráng, lời nói đứt quãng của họ truyền đến.

"Anh nhẹ tay một tí, đừng làm chết nó..."

"Yên tâm, tôi tới đây sớm hơn cả cậu, thứ bên trong không dễ chết vậy đâu. Không tin cậu cứ chờ xem, ngày mai vết thương trên người nó sẽ lành lại thôi!"

"Biết là vậy, nhưng mà... cũng có quy định, phải đảm bảo nó không bị nguy hiểm đến tính mạng. Mấy hôm nay anh thật sự hơi quá tay rồi, tôi thấy nó quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích gì nữa luôn."

"Không sao đâu. Tên nhóc này sao mà cậu nhát gan quá vậy? Đi thôi, chúng ta tìm quán ăn gần đây uống vài ly nào..."

Chiếc Minibus rời đi.

Trương Tĩnh Xu che miệng đợi tại chỗ một lát nữa rồi mới chầm chậm quay lại đường cũ.

Ánh mắt vô tình mang theo chút tò mò nhìn sang nhà kho.

Trương Tĩnh Xu thoáng chốc khựng người.

Có lẽ vì rừng núi nơi đây quá hoang vắng căn bản không có ai đi qua, hoặc co lẽ hai người trông coi quá mức bất cẩn, cánh cửa nhà kho không hề đóng lại, ánh sáng vàng cam chiếu vào trong đó, ở một góc tối tăm, có một chàng trai đang cuộn người nằm đó.

Gọi cậu ta là chàng trai cũng không đúng lắm.

Nửa người dưới của cậu ta là một chiếc đuôi cá thô to đen bóng, dưới ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi, lớp vảy phát ra vầng sáng lộng lẫy bắt mắt. Cậu ta cuộn người, đuôi cá to lớn uốn lượn như cách trẻ con nằm trong tử ©υиɠ của mẹ, cuộn bản thân thành một cục. Khác với nước ối tràn ngập hơi thở của sự sống, thứ bao quanh cậu lúc này là từng vũng máu loãng dơ bẩn tanh hôi.

Nửa người trên của cậu ta giống một cậu thanh niên, làn da tái nhợt dính đầy vết máu cạn khô và vết sẹo dữ tợn. Đuôi cá trông vô cùng lực lưỡng, nửa người trên lại suy nhược đến mức phơi bày cả xương cốt, chỗ eo bụng vô cùng rõ ràng, tựa như chỉ còn một lớp da mỏng bao trùm khung xương và nội tạng.

Trương Tĩnh Xu nuốt tiếng kinh hô vào trong cổ họng.

Sao có thể chứ?

Sao lại có người nửa người dưới là đuôi cá...

Trương Tĩnh Xu nhìn chằm chằm về hướng người cá, không hề chớp mắt, định chứng minh thứ mình nhìn thấy chỉ là ảo giác. Nhưng đáng tiếc thay, cô vô cùng xác định thứ trong nhà kho thực sự tồn tại, cũng không phải người ta đóng giả mà thành. Vì đuôi cá của cậu ta trông vô cùng tự nhiên bóng bẩy, chỗ eo lưng còn rải rác vài chiếc vảy đen linh tinh lúc khép lúc mở.

Ngay khi Trương Tĩnh Xu nhìn không chớp mắt, người cá trong góc nhà kho từ từ ngồi dậy rồi nhìn về phía cô.

Mái tóc dài uốn lượn như rong biển.

Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, đôi mắt đen láy tựa như lốc xoáy.

Trương Tĩnh Xu chớp chớp mắt, không biết có phải ảo giác của cô không, dường như cô thấy được trong đôi mắt lạnh nhạt của cậu ta tràn ngập sự tuyệt vọng và cầu xin y như cách những động vật bị ngược đãi nhìn về phía con người trước khi được giúp đỡ.