Chương 30: Cảm mạo.

Hoắc Vu tri gột tháng liên tục nghĩ đến cậu, những hành động bây giờ của anh đều là những điều như trước kia khi ở cạnh cậu.

Anh hôn lên mái tóc cậu, sợi tóc trắng mềm mại khẽ đong đưa run rẩy mang mùi hoa cúc nhàn nhạt dễ chịu.

Thiều Quang ngồi trong xe căng thẳng, hai mắt không dám nhìn lung tung, bàn tay ấm áp kia nắm lấy tay cậu như lò sưởi nhỏ, rất ấm áp, bất giác mà ngủ gục trên xe.

Hoắc Vu nhẹ nhàng đỡ lấy mặt cậu để cậu dựa vào vai anh, ngón tay anh vô tình xẹt qua môi cậu, thật mềm.

Tiếng hít thở đều đều bên tai anh như được phòng đại, nhịp tim cứ từng chút từng chút thình thịnh, thình thịch biểu hiện tâm trạng cũng rất căng thẳng của anh.

Bàn tay cậu rất lạnh làm anh có chút giật mình mà biết chặt lấy bàn tay nhỏ brs ấy hơn nữa, nhìn khuôn mặt xinh xắn ngủ mà hơi ửng hồng lên, đáng yêu.

Về đến nhà, anh nhẹ nhàng luồn tay qua gối cậu, nhẹ nhàng ôm cậu lên theo kiểu công chúa, đầu cậu gục bên vai anh, hơi thở nóng hổi phả nhiệt khí vào cổ anh, thật ngứa.

- Hai đứa về rồi sa...

Bà Hoắc nhìn thấy tư thế của hai người không giấu được vui vẻ lan tràn trong mắt khẽ hắng giọng.

- Trời lạnh, nhớ chăm sóc đứa trẻ đó cẩn thận.

Bà ngồi trên sofa nhìn Hoắc Vu gật đầu liền bế cậu lên tầng, trong đầu như muốn nổ tung rồi.

Bà tuyệt đối không nói rằng bà muốn coi trộm góc tường con mình đâu.

Hoắc Vu đặt cậu lên giường, như cảm nhận được cậu hơi nhíu mày, đôi môi mỏng hơi mím lại nắm lấy cánh tay anh dụi dụi.

Động tác của anh khựng lại tại chỗ khẽ vén chăn nằm cạnh cậu, kéo cậu vào trong lòng, khuôn mặt vạn năm như một có chút đỏ lên quẫn bách.

Đúng là không thoát được ải mỹ nhân mà!

Sáng hôm sau tỉnh dậy đã sớm qua giờ trưa, Hoắc Vu đã sớm rời giường trở về thư xử lí nốt tài liệu mà mấy ngày anh chưa xử lí xong.

Thiều Quang ngơ ngác nằm trên giường nhìn trần nhà đang không ngừng biến ảo trước mắt, chóng mặt loạng choạng đứng dậy., hai chân run lẩy bẩy bước đi.

Ánh mắt mông lung nhìn hai cái cửa trước mặt với lấy tay nắm nhưng toan fbij hụt, có chút khó chịu, cổ họng khố khôc slamf cậy càng khó chịu.

Bước được xuống nhà, trong phòng khách đã không còn ai, mẹ Hoắc đi ra ngoài với bạn bè, ba Hoắc đến công ty, Hoắc Trì từ tối qua đã xin phép ở nhà bạn nên giờ vẫn chưa về.

- Cậu Quang, cậu cảm thấy khó chịu ở đâu không?

Trương quản gia nhìn cậu, ánh mắt lo lắng hỏi.

- Cháu không sao khụ khụ..., chỉ hơi chóng khụ ...mặt chút, có lẽ tụt huyết áp khụ...khụ.. thôi, bác đừng lo.

Thiều Quang giật mình với giọng nói lành khàn khô khốc của mình, ánh mắt mê mang, khuôn mặt trắng nõn có chút hồng hào ánh mắt mông lung hơi cong lên, hơi thở hơi dồn dập nóng hổi.

- Cậu Quang, cậu bị cảm rồi, để tôi lấy thuốc với cháo lên cho cậu, cậu mau vào phòng nghỉ ngơi đi!

Bà đưa tay sờ lên trán cậu, tiếp xúc với độ nóng có chút phát hoảng vội vàng đẩy cậu lên phòng.

Thiều Quang ngơ ngác ngồi trong phòng, đầu óc có chút trì độn, mông lung đến khi một bàn tay mát lạnh chạm vào trán cậu mới giật mình nhìn lại.

- Khụ khụ...

- Tôi đánh thức em rồi sao, em ổn chứ?

Anh khẽ chạm vào khuôn mặt nóng bừng của cậu, đầu ngón tay bị nhiệt độ làm cho tê dại, ánh mắt lo lắng.

- Khụ..khụ, Trương quản gia bảo em bị cảm,khụ..khụ nghỉ ngơi chút là được, anh mau ra khỏi phòng khụ...khụ, nếu không sẽ bị em lây bệnh mất..

Giọng cậu khản đặc, hơi thở nặng nề, cậu mỉm cười với anh nhưng ko giữ được mà ho.

- Em ăn sáng một chút đã rồi uống thuốc.

Cậu ăn rất chậm, sức ăn cũng ít, nửa bát cháo đã không ăn được nữa, nhìn cậu uống thuốc xong, đến khi cậu ngủ anh mới ra khỏi phòng.

Lần đầu tiên anh tìm được cậu, cậu cũng bị bệnh như này làm anh có chút phát sầu, gọi điện cho Mặc Lưu.

- Alo?

Hoắc Vu nghe giọng nói kia liền biết không phải Mặc Lưu thì chỉ có thể là tên kia.

- Mặc Lưu đâu?

Giọng nói lạnh lẽo bây giờ có chút nóng vội.

- Hoắc tổng gấp như vậy tìm bạn trai tôi là có chuyện gì?

Đầu dây bên kia nghe ra càng cợt nhả đáp lại có chút chua.

- Cậu ta đâu?

Giọng nói âm trầm muốn xé rách cả cái đề tài rõ ràng, đầu dây bên kia vang lên tiếng vật lộn liền quay lại giọng của Mặc Lưu.

- Vu, cậu có chuyện gì sao?

Giọng nói khản đặc từ loa phát ra nghe có vẻ không thích hợp cho lắm.

- Cậu cũng bị cảm?

Mặc Lưu chột da nghe câu hỏi của Hoắc Vu ho khan, mặc kệ cái tên dính như keo 502 ôm chặt mình trên giường.

- Cậu quan tâm làm gì, mau nói là có chuyện gì?

- Em ấy bị cảm, bây giờ phải làm gì?

Đầu giây bên kia đặc biệt im lặng không nói gì tưởng chừng như đã cúp máy mới cất tiếng.

- Không phải chứ? Dì đâu rồi? Dì Trương đâu?

- Mẹ đi ra ngoài từ sớm rồi, chắc tối mới về được, dì Trương bảo cảm mạo nhẹ, nhưng tôi vẫn không an tâm.

Hoắc Vu vắt khăn lau mồ hôi cho cậu, động tác nhẹ nhàng hết sức như sợ làm hỏng bảo bối vậy.

- Được rồi, cậu ở cạnh chăm sóc cậu ấy đi, đo nhiệt độ nữa, nếu chuyển biến thì gọi cho tôi ngay lập tức, vậy nha.

Mặc Lưu cúp máy thở dài, lần đầu tiên thấy tên này nói một câu dài như vậy vẫn có chút bất ngờ, xem ra vạn tuế muốn nở hoa thật rồi.