Chương 52: Ngàn năm

Quan Cẩn Du theo Tiết Ly Y mặt không thay đổi đi về phía trước, một đường đi thẳng, khúc cuối có ngói đen tường trắng ba gian phòng nhỏ, trước nhà có một gốc cây hòe lớn, hai người ôm mới hết, cành lá rậm rạp, chim đậu trên cành cây, nhảy nhót quay lại, một mình chơi đùa.

Ánh mắt Tiết Ly Y rơi xuống cây kia, ánh mắt lóe lên tia mờ mịt, giật mình.

Khóe mắt nàng điên cuồng nhảy dựng lên, gần như điên cuồng mà chạy về phía bên trong gian phòng nhỏ, cửa gỗ không biết người nào khóa lại, một cước đá văng trực tiếp sụp đổ, bụi bay tung lên hầu như có thể đem người sặc chết, Tiết Ly Y nhìn quét qua thư phòng, xoay người chạy về phía phòng nhỏ cách xa hơn một chút -- đó là phòng chế thuốc của Ôn Dương.

Thân ảnh ở bên người Quan Cẩn Du chạy qua lại như cơn gió, Quan Cẩn Du không theo nàng, mà là một bên ho khan một bên đi vào trong, kệ sách bằng gỗ đàn hương tản ra mùi mục nát, mặt trên lần lượt bày ra chồng sách đóng buộc chỉ.

Quan Cẩn Du thuận tay cầm lên một quyển, lật ra xem phát hiện trang sách vô cùng giòn, vàng ố lợi hại, thậm chí ngay cả chữ viết muốn nhìn cũng phải tốn nhiều công sức.

Nàng liếc mắt quan sát bốn phía, phát hiện nơi đây cửa sổ đóng chặt, trên bàn bụi tích tụ khá dày.

Quan Cẩn Du giật mình, vội vã rời khỏi nơi này đi tìm Tiết Ly Y.

Lá cây rơi đầy đất, xanh vàng xen lẫn, đi một bước đều có thể nghe được tiếng như đi vào trong lớp tuyết đang tan ra.

Một ngàn năm, nơi đây chưa bao giờ có người tới, mùa đông đi mùa xuân tới, mùa xuân đi mùa hè đến, một ngày lại một ngày, một năm rồi lại một năm, chim vẫn kêu, trong rừng cơn gió lượn quanh Tiết Ly Y, triền miên mà phất qua gò má của nàng, thân mật ôm lấy đầu ngón tay của nàng, hầu như không thể tin được đến một ngày người nọ trở về.

Tiết Ly Y cô độc ngồi bên trong nấu dược đầy tro bụi, trước mặt lẳng lặng nhìn rương nhỏ, mở rương ra bên trong là một xấp tờ thư, đầy cả một rương, khắp noi đều thấy bút tích lực viết mạnh mẽ "Ôn Dương sư huynh"

Nàng hít sâu một hơi, đè lại ngón tay của chính mình không ngừng run rẩy, một phong lại một phong tháo ra xem.

"Trong hai năm, từ Tùy Châu tới Hy Châu, từ Hoàng Hà đến Lan Châu, tìm người không có kết quả. Tìm trong ba năm, xuôi dòng hướng Mân Châu vào lưu vực Hoàng Thủy, cần phải tìm người mang về. Linh Thích ba năm ngày mùng 4 tháng 2."

"Tìm trong ba năm, từ lưu vực Hoàng Thủy, gặp nhị sư huynh, vui mừng, nhìn nhau hỏi có thu hoạch được gì không thể nhưng lại không có thu hoạch gì. Vội vã tụ họp một chút, mỗi người đi một ngả, đi Giang Nam, nhị sư huynh đi theo hướng Đông, từ biệt mong sớm nhận được phản hồi, mang về tin lành. Linh Bình ba năm ngày 20 tháng 5."

....

"Mười năm, tìm khắp nơi ở Giang Nam, Lâm An, Bình Giang, Trấn Giang, Thiệu Hưng, Gia Hưng, như trước không có kết quả, nhị sư huynh từ xứ Phù Tang trở về, hận chính mình vô năng, một thân bản lĩnh, lại tìm không được ái đồ của sư huynh, sau đó mỗi ngày đều uống rượu say. Nghĩ từ lúc tung tích mất đi đến nay đã quá mười năm, bọn ta nghĩ nàng rời đi hoặc gặp bất trắc, luôn luôn rơi lệ. Sư huynh Ôn Dương sống một mình ở Thanh Thành. Linh Tề mười năm Trung thu tháng tám."

...

"Mười lăm năm, nghe thấy Giang Bắc chiến loạn, thương vong vô số, thừa dịp vào quân doanh chữa bệnh, sau đó cùng Linh Tề, Linh Bình, Linh Thuận ba vị sư huynh lẫn vào quân doanh tra xét, muốn nhìn thi thể. Tháng trước được đệ tử hồi báo, nói Ôn sư huynh vì đồ đệ lo lắng, nằm trên giường không dậy nổi, bọn ta nhìn sức khỏe sư huynh ngày một giảm đi. Linh Trị mười lăm năm tháng mười."

"Mười sáu năm, Linh Bình sư huynh tới đại doanh Giang Bắc, nhìn thi thể phái đệ tử về núi Thanh Thành, cùng hai vị sự huynh Linh Tề, Linh Thuận, có thể tìm tăm tích Ly Y. Linh Trị với mười sáu năm tháng bảy."

...

Cuối cùng một phong thư hai mươi hai năm, cũng chính là ngày Tiết Ly Y rời đi đã 22 năm, chữ viết lạnh như băng của Linh Thích, Linh Thuận, Linh Bình, Linh Trị, Linh Tề, rốt cục đều hóa thành một nắm cát vàng.

Ánh mắt của nàng trống rỗng, rồi nhìn tới phong thư rơi tán loạn trên mặt đất, nàng như trở về lúc trước, đứng ở cửa dưới cây hòe lớn, đám lão đầu nhìn nàng khả ái vụng về thu thập bọc hành lý, hướng nàng phất tay, nhìn bọn hắn lúc tuổi già rời xa quê hương, từ đó về sau tìm người không có kết quả.

--- Cho đến khi chết mới trở về.

Nàng muốn kéo bọn họ, nói cho bọn hắn biết không nên đi tìm, coi như nàng đã chết. Tay thẳng tắp xuyên qua thân thể của bọn họ, không có ai thấy nàng, cũng không có ai nghe thấy, mọi người vẫn đi, chỉ có Ôn Dương lưu tại trên núi.

Thời gian trôi qua, đông xuân lại, hắn lê thân bệnh ra trước nhà trồng xuống một cây nhỏ, thì thào nói: "Chờ ngươi trưởng thành, Tiểu Y của ta có trở về hay không..."

Quan Cẩn Du cúi người xuống, tay sờ soạng dưới đáy rương, lấy ra một tấm da dê cũ, bởi vì thời gian mài mòn, Tiết Ly Y nhìn không ra cái gì.

Da dê chính là một tấm bản đồ, bút màu đỏ vòng rất nhiều nơi, chính là trong thư nhắc tới, Tùy Châu, Hy Châu, Hoàng Hà, Lan Châu, Mân Châu, Hoàng Thủy, Giang Nam, đến địa phương cuối cùng trong bản đồ đều được vòng lên.

Tiết Ly Y lật mặt sau, quả nhiên có bút tích Ôn Dương, vẫn dùng bút màu đỏ chói mắt, Ôn Dương lúc còn sống rất thích dùng bút màu đỏ, bất kể viết thứ gì, nói màu này phong tao tươi đẹp, rất xứng với hắn, Tiết Ly Y mỗi khi nghe hắn nói như vậy, đều phải chế nhạo hắn vài câu.

Bây giờ màu đỏ đâm vào viền mắt Tiết Ly Y thấy đau: "Ly Y đồ đệ của ta..."

Viền mắt nàng nóng lên, cuộn da dê rơi trên mặt đất, văng lên một lớp bụi.

Quan Cẩn Du lo lắng nhìn nàng, nàng thủy chung cúi thấp đầu, ngay cả ánh mắt cũng không cho nàng nhìn thấy, nàng như không có chuyện gì xảy ra nhặt lên, lau sạch sẽ, chữ viết Ôn Dương cực kỳ đẹp, vô cùng nghiêm chỉnh, hoàn toàn không giống người của hắn phóng đãng không chịu gò bó.

"Ly Y đồ đệ của ta, nếu ngươi nhìn thấy thư này, chứng minh ngươi sống bình an, vi sư dưới cửu tuyền yên lòng nhắm mắt, chúng ta đau khổ tìm ngươi không có kết quả thâm tâm hổ thẹn, đều là số kiếp chúng ta. Linh Tu cùng ngươi xuống núi, đã không từ mà biệt, tìm không thấy tăm tích ngươi. Linh Tu tự nhận lỗi, trục xuất đi khắp nơi, muốn đem ngươi tìm về, bằng không dù chết cũng không trở về Thanh Thành, cho đến vi sư bỏ mình, vẫn không gặp lại. Nếu có cơ duyên, có thể đem thi cốt Linh Tu tìm về, cùng chúng ta chôn cùng một chỗ, nếu không có cơ duyên, không cần miễn cưỡng."

Trong lòng Tiết Ly Y dường như một đâm một nhát, toàn thân lạnh như băng, ngực truyền đến một trận đau đớn, cổ họng lập tức xông lên mùi tanh.

"Cầu nguyện sư phụ bình an vui sướиɠ, trọn đời an khang." Quan Cẩn Du thấp giọng niệm xong một câu cuối cùng, cánh tay ôm vai Tiết Ly Y, để nàng dựa vào trong ngực mình.

Nữ nhân trong ngực nhiệt độ thấp cực độ thần trí sắp sửa sụp đổ được kéo lại, thân thể nàng kịch liệt run rẩy, giống như con tôm cong cả người lại, giơ tay lên gắt gao bắt lấy tay Quan Cẩn Du, nhắm mắt lại, đem máu trong cổ họng mạnh mẽ nuốt trở vào.

Quan Cẩn Du không chút để ý bàn tay mình bị nàng cào một lớp da, nàng biết da thịt chính mình điểm đau nhức ấy so với sự thống khổ của Tiết Ly Y lúc này quá tầm thường, hai cánh tay Quan Cẩn Du vòng lấy vai của nàng, ôm thật chặt vào trong lòng.

Tiết Ly Y rất nhanh an tĩnh lại, xác thực mà nói nàng chưa từng la hét ầm ĩ, so với trước kia càng thêm yên lặng.

Nàng ngước mắt mờ mịt nhìn Quan Cẩn Du, hai mắt đỏ sắp nhỏ máu xuống, trong khoảnh khắc đó Quan Cẩn Du cho rằng nàng khóc, thế nhưng nàng không khóc, từ dưới đất đứng lên, đồng thời còn không quên kéo Quan Cẩn Du đứng lên, cùng đi ra phòng thuốc.

Tầm mắt Tiết Ly Y nhìn đến cây hòe lớn, nàng sửng sốt, đối với Quan Cẩn Du nói: "Đây là cây sư phụ em trồng trước khi chết, hắn nói chờ nó trưởng thành, em có trở về hay không..."

Nay đã cao lớn như vậy.

Bỗng nhiên nước mắt rơi như mưa.

Rời phòng chế thuốc, đi tới rừng tre xanh chính là nơi Ôn Dương cùng những người khác chôn ở chỗ này, mộ phần mọc đầy cỏ xanh, chỉ có chim bay tới trên mộ, bị tiếng bước chân kinh động, vỗ cánh bay đi.

Mộ bia lạnh như băng đang ở trước mắt, đều có khắc tên của mỗi người, Tiết Ly Y giật mình, một dòng điện từ bàn chân chạy lêи đỉиɦ đầu, phía sau lưng lạnh thấu xương, nàng đến giờ phút này ý thức được đám lão đầu kia, thực sự không còn, mãi mãi không xuất hiện nữa.

Tiết Ly Y ở mộ phần ngồi xuống, khuỷu tay đặt lên trên đùi, lẳng lặng nhớ lại năm tháng không tính là xa xưa.

"Sư phụ, ta chảy thật là nhiều máu có phải sắp chết không?"

"Cái này a... Cái này không phải sắp chết, cái này gọi Quý Thủy, chính là... Ai~, Linh Thích ngươi tới giải thích."

"A? Ta giải thích, ta biết giải thích cái gì a!, cái này, Quý Thủy nha, trong quyển 7 ''Thọ thế bảo nguyên' có nói, "Thất phụ mười bốn tuổi, kinh mạch bắt đầu chuyển động, nó được gọi là kinh nguyệt". "

"Cái miệng ngươi thối lắm, lão tử để cho ngươi giải thích rõ ràng cho nàng, nói tiếng người, nếu không để Linh Tề nói, Linh Tu ngươi cười cái gì? Ngươi đừng chạy, mỗi tháng vải bông ngươi bọc. Còn có Linh Trị, ngươi..."

"Con mẹ ngươi lão Ôn đầu! Lão tử không có cười!"

"Không cười thì không thể sai khiến ngươi sao? Sư huynh ngay cả quyền lực này không được sao? Linh Trị đi giặt chăn giường! Còn có người nào, Linh Bình, ngươi đi kêu đệ tử đưa chút dược liệu đi lên. Mấy người còn lại nhàn rỗi, đều qua đây làm đồ đệ ta giải buồn." Ôn Dương lão đầu ỷ vào chính mình là đại sư huynh, không biết xấu hổ dùng vóc dáng mập mạp vênh mặt hất hàm sai khiến.

"Phi, sư huynh cái gì, lão già cứng đầu mới đúng."

"Đến, tìm chỗ sư huynh đánh đến các ngươi phục mới thôi!"

"Lão tử không thèm cùng ngươi đánh, ta đi giặt chăn giường Tiểu Y, không rảnh đâu! Đi chỗ khác chơi!"

"Ngươi đi tìm chỗ khác chơi đi, ta đi tìm đồ nhi ngoan ta chơi."

Ánh chiều tà chiếu mảng lớn màu đỏ xuống mộ phần.

"Ngươi lão đầu thối này, ta không thèm chơi với ngươi."

Quan Cẩn Du thấy nàng ngồi yên hồi lâu, bỗng nhiên cúi đầu cười ra tiếng.

Sau đó một ngụm máu không hề báo trước trào lên.