Chương 51: Thanh Thành

"Cẩn Du, chị nhắm mắt lại." Tiết Ly Y nói.

Từ lúc nàng đi đón Quan Cẩn Du tan tầm, mãi cho đến ăn uống xong, Quan Cẩn Du đi tắm, đến bây giờ, trạng thái đều ở khoảng không, trong lòng không thể ẩn giấu sự vui sướиɠ cùng thấp thỏm, hết lần này tới lần khác bị chính mình đè nén xuống,

Quan Cẩn Du nhìn nàng, không nỡ làm nàng thất vọng, thực sự muốn trực tiếp nói cho nàng biết: Honey em không cần vất vả chịu đựng như vậy, chị kỳ thực đã sớm biết.

Thế nhưng lúc này... Nhắm mắt lại?

Đùa gì thế, chính mình lại muốn trêu chọc nàng một chút?

Quan Cẩn Du giả vờ như không biết: "Tại sao muốn chị nhắm mắt lại?"

Hai tay nàng ôm cổ Tiết Ly Y, vẫn không quên dùng đầu ngón tay như có như không cọ vào mặt của nàng, cọ vào phía sau lỗ tai non mềm nhạy cảm, cử chỉ mang theo ý vị ngả ngớn: "Làm sao? Em nghĩ trộm hôn chị a?"

Tiết Ly Y: "..."

Còn có thể yên lặng để người ta đưa nhẫn hay không.

Cái gọi là ngươi có Trương Lương tính toán, ta có quá tường thê*, Tiết Ly Y không phải không có biện pháp đối phó, đôi mắt trong suốt ôn nhu, cứ như vậy thẳng tắp nhìn nàng, không nói một lời, như là hồ sâu yên tĩnh, mặt hồ khẽ động, trong mắt hàm chứa nụ cười thản nhiên.

(Ngươi có Trương Lương tính toán, ta có quá tường thê: Ngươi có mưu kế lợi hại, ta có phương thức đối phó)

Trong phòng tia sáng hơi tối, ánh mắt của nàng lại có vẻ càng sáng, sâu đậm dung túng tình nhân cố tình gây sự.

Thật giống như đang nói: Ngoan, đừng làm rộn.

Quan Cẩn Du trong lòng chấp nhận: Đời này xem như là triệt để ngã xuống.

Nàng buông tay, để bên người, sau đó nhắm hai mắt lại.

Cùng Chân Thiến giống nhau, mặc dù sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi cái kia mang theo nhiệt độ lòng bàn tay của đối phương đưa vào ngón tay áp út nàng cảm thấy kích động khó tả.

"Có thể mở mắt ra rồi."

Quan Cẩn Du cúi đầu nhìn vật bao quanh ngón tay nàng, trơn bóng sạch sẽ, cảm nhận sự lạnh lẽo độc đáo của kim loại, dán vào da giống như tạo riêng cho nàng.

"Tặng cho chị."

Nghe nói ngón áp út nối tới trái tim, Quan Cẩn Du giơ tay lên để ngực chính mình, lẳng lặng cảm thụ được nhịp tim tăng dần.

"Thật tốt." Tiết Ly Y vòng tay ôm lấy nàng, dán bên tai nàng nhẹ nói, "Chị là của em."

Quan Cẩn Du tùy ý nàng ôm, cằm đặt tại trên vai nàng, mặt không đỏ tim không đập nói: "Lẽ nào lúc trước chị không phải là của em sao? Ngày hôm qua, hôm kia, cuối tuần trước thứ hai thứ tư cùng thứ sáu, còn có cuối tuần trước nữa... Chị hôm nay đi làm còn cảm thấy đau thắt lưng đây."

Tiết Ly Y bị nàng nói đến mặt đỏ lên.

Loại chuyện đó tại sao nhớ rõ ràng như vậy....

Quan Cẩn Du: "Em thì sao?"

"Cái gì?"

"Nhẫn."

Tiết Ly Y thông minh đưa tay cho nàng xem, Quan Cẩn Du giúp nàng tháo ra, nắm tay nàng một lần nữa đeo lại, "Đứa ngốc, nhẫn làm sao có thể tự mình đeo đây?"

"Lần sau sẽ không như vậy nữa."

"Lần sau?" Quan Cẩn Du cảm giác mình tựa hồ nghe được cái gì đó không đúng, hỏi: "Em nói nhẫn kim cương sao? Em lần này mua rồi còn chị làm sao, lần này bị em đoạt trước, lần sau chị chưa kịp phản ứng thì lén lút cầu hôn phải không?"

Tiết Ly Y: "..."

Quan Cẩn Du trừng mắt: "Em cầu hôn chị sẽ không đồng ý, lần sau để chị làm."

Tiết Ly Y nhíu mày nhìn nàng thật lâu, cảm thấy chuyện này không cần tranh giành, người nào cầu hôn cũng được không phải đều giống nhau sao?

"Được, chị quyết định."

Quan Cẩn Du: "Em đều chủ động đem chính mình đưa tới, chị cũng có lễ vật cho em."

Tiết Ly Y quay đầu nhìn lướt qua trên bàn sách mới vừa mờ ra máy tính, nghi ngờ hỏi: "Buổi tối chị không phải làm việc sao? Hiện tại thời gian còn sớm, buổi tối có thể."

Quan Cẩn Du: "..."

Lẽ nào nàng ở trong lòng Tiết Ly Y chỉ có việc này sao? Không được, nàng phải xoay chuyển hình tượng vĩ đại a, nàng là một cô gái bên trong và bên ngoài vô cùng thuần khiết a.

"Em xem cái này." Quan Cẩn Du đem điện thoại di động lấy tới, mở màn hình ra cho nàng xem, là trang mua vé: Hai vé máy bay sáng ngày mốt 7h50, từ Lâm thành phố bay tới Thành Đô.

Thành Đô?

Tiết Ly Y dĩ nhiên không có phản ứng.

"Chị xin phép công ty nghỉ một tuần, em có nghĩ trở về núi Thanh Thành không?" Quan Cẩn Du xoa vành tai của nàng, cười nói: "Thuận tiện mang chị gặp mặt người nhà của em."

***

Trên chuyến bay đến Thành Đô, Tiết Ly Y vẫn duy trì trạng thái phấn khởi, mặc dù nàng đã cực lực che giấu.

"Sư phụ em tên gọi là Ôn Dương, có sáu sư đệ, gọi Linh Thích, Linh Thuận, Linh Bình, Linh Trị, Linh Tề, Linh Tu, tiểu sư thúc Linh Tu chính là cùng em đi xuống núi, lần này trở về thuận tiện xem hắn trở về chưa."

"Bọn họ thoạt nhìn có chút điên điên khùng khùng, lần đầu tiên thấy khó tránh khỏi sợ hãi, hơn nữa trên núi có nhiều mãnh thú, mặc dù không ăn thịt người, nhưng dã thú ma cũ bắt nạt ma mới, chị ở bên cạnh em không nên rời khỏi, đợi mọi người tới là tốt rồi."

"Ôn lão đầu bọn họ đuổi em đi xuống núi để tìm một tiểu ca phong thần tuấn tú trở về, nhất định không ngờ được em dẫn một lão bà xinh đẹp như hoa trở về."

Nàng càng nói khóe môi đuôi lông mày đều là cong lên, Quan Cẩn Du không tự chủ cười theo, cùng nàng nhận thức lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ nói không hết chuyện như thế, xem ra lần này tới là đúng.

Quan Cẩn Du đem chai nước suối đưa cho nàng.

Tiết Ly Y có chút ngượng ngùng: "Em nói quá nhiều sao? Em không nói nữa."

"Không có" Quan Cẩn Du sờ sờ tóc của nàng, ôn nhu nói: "Em nói đi, chị nghe."

Nàng lắc đầu, quyết tâm im lặng không nói.

Quan Cẩn Du không miễn cưỡng nàng, kéo nàng vào trong ngực, khép lại con mắt làm bộ nghỉ một chút. Không bao lâu, Tiết Ly Y lặng lẽ ngước mắt nhìn nàng, thử thăm dò gọi tên của nàng.

Quan Cẩn Du mắt không mở, khóe miệng đã cong lên.

"Nói đi, chị nghe, chị thích nghe em nói." Nàng hôn đỉnh đầu Tiết Ly Y, mùi dầu gội nhàn nhạt trên mái tóc dài mềm mại.

Tiết Ly Y ngồi thẳng người, gò má bắt đầu nhàn nhạt lúm đồng tiền, nói: "Kỳ thực.... Ở cùng chị, em chỉ muốn, có một ngày em nhất định phải dẫn chị tới gặp người nhà của em, nhìn sư phụ em lôi kéo tay chị dặn dò."

Tiết Ly Y xoay ngón tay, dường như có chút ngượng ngùng, "Ví dụ như ' Ta đem Tiểu Y giao cho ngươi, ngươi phải biết quý trọng nàng, ngàn vạn lần không nên phụ lòng nàng a' giống như vậy."

Quan Cẩn Du hiểu ý nàng, dù sao ở bên ngoài nàng không nói, thể nhưng nơi đó mới chân chính là gia hương của nàng, là nơi nàng lớn lên. Không khỏi đối với lần gặp gỡ này càng thêm mong đợi.

10h sáng, đến Thành Đô, sau đó đi xe buýt đến đập Đô Giang Yển, đến núi Thanh Thành vừa vặn là buổi trưa.

Núi Thanh Thành, là một trong bốn Đạo giáo nổi tiếng Trung Quốc, thời xưa gọi là 'Động tiên', toàn bộ núi Thanh Thành có 36 ngọn núi, giống như lâu dài được bao quanh bởi thành quách, trên núi cây cối tươi tốt, suốt năm xanh tươi, nhiều ngôi chùa nép mình sâu bên trong, rời xa thể giới bên ngoài.

Bây giờ là đầu hạ, núi Thanh Thành dần dần vào mùa du lịch, Quan Cẩn Du lần đầu tiên tới nơi này, cảm giác làn gió mát phả vào mặt, không khí trong sạch, cả người đều sảng khoái không ít.

Tiết Ly Y nhíu chặt lông mày: "Làm sao nhiều người như vậy?"

Lúc trước mặc dù nàng không xuống núi, cũng biết núi Thanh Thành không náo nhiệt như vậy.

"Chẳng lẽ đều tới bái sư?" Nàng lẩm bẩm.

"Khí trời chậm rãi nóng lên, mọi người đều lên đây nghĩ mát a!" Quan Cẩn Du đáp.

Đương nhiên Quan Cẩn Du không có nghe thấy nàng nói, bằng không phát hiện lúc này không đúng.

Hai người một đường mà lên, trong rừng tĩnh mịch, ngẩng đầu nhìn nhang đèn khói bay lượn lờ, bên người du khách tốp năm tốp ba lui tới nối liền không dứt, thỉnh thoảng nhìn bên trong đạo sĩ búi tóc, mặc bố y giày vải, Quan Cẩn Du cảm thấy mới mẻ, Tiết Ly Y thủy chung tâm sự nặng nề.

Không biết đi bao lâu, Tiết Ly Y phát hiện một vấn đề: Nàng tìm không được đường về nhà.

Suy nghĩ một chút, nàng ở chừng hai mươi năm, dĩ nhiên tìm không được đường trở về.

"Em có phải không nhớ rõ đường về?" Chân của hai người đi châm rãi trôi qua ba giờ, đi tới đỉnh núi, Quan Cẩn Du cảm thấy không đúng.

Tiết Ly Y lôi kéo nàng đến một bên trên tảng đá nghỉ tạm, mở chai nước suối cho nàng uống, "Từ khi lên núi em đã cảm thấy lạ, lúc trước đường xuống núi tựa hồ không thấy người, cả ngọn núi hầu như thay đổi toàn bộ."

Nàng trầm mặc một hồi, bỗng nhiên đứng lên: "Chị chờ em ở đây, em đi dò đường, tìm được trở lại đón chị."

Quan Cẩn Du đương nhiên biết nàng dò đường là có ý gì, mình đi theo xác thực không tiện, liền gật đầu, tại chỗ đợi nàng.

Tiết Ly Y nhìn khắp bốn phía, xác nhận không có người đi qua, thân hình lóe lên, vào trong rừng rậm, Quan Cẩn Du nhìn nàng linh hoạt nhảy vụt đi, hoàn toàn biến mất ở trước mắt của mình, nhịn không được nhẹ giọng cảm thán.

Đợi khoảng một tiếng, Tiết Ly Y mới trở về, áo sơmi trên người bị cành cây đâm rách vài chỗ, trên mặt cũng có chút vết bẩn, không biết chui vào nơi nào.

"Em tìm được cửa vào rồi." Nàng lau mặt, hưng phấn nói.

Không đợi Quan Cẩn Du trả lời, ôm chặt hông của nàng, nhảy vụt đi.

Cuối cùng dừng ở bên trong ngọn núi nhỏ hoang vắng, Quan Cẩn Du đi lại xem xét, cảnh khu nhang đèn không thấy được, thay vào đó là cây cối xanh um bốn phía.

Thiền táo lâm vượt qua tĩnh, chim hót sơn càng u.

"Cho chị xem các bạn của em."

Quan Cẩn Du nghiêng đầu cười hỏi: "Em nói a Sói, a Lang, a Hổ cùng a Báo?"

Tiết Ly Y nhẹ nhàng cười, dùng ngón trỏ bỏ vào trong miệng phát sinh một tiếng huýt sáo kéo dài.

Sau đó nàng để tay ra phía sau, yên lặng đứng ở trong rừng, mắt nhìn phía trước, khóe miệng chứa đựng ấm áp đã lâu gặp lại, so với mặt trời còn chói mắt hơn.

Thế nhưng theo dự liệu dã thú sẽ lao tới lại không có phát sinh động tĩnh gì.

Chỉ có trầm mặc, gần như tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió thổi.

Nụ cười Tiết Ly Y ngưng lại, tiếng hét xen lẫn nội lực lập tức vang vọng cả ngọn núi, cánh rừng xa xa quạ đen cả kinh nổi lên bốn phía, ùn ùn bay ra, bắt chợt một vùng màu đen ngăn cản ánh nắng

Nàng không tự chủ được rùng mình, sự lạnh lẻo bất ngờ không kịp đề phòng sau lưng của nàng.

Một dự cảm bất an từ đáy lòng dâng lên.