Chương 46: Tình thâm

"Hắn nói đang ở bên ngoài phá án, bây giờ không qua được, buổi tối tới đón mình." Chân Thiến nhún nhún vai.

"Được rồi, chuyện của cậu tự cân nhắc rõ ràng, trên đời này không có người thứ hai giống như hắn yêu cậu như thế, cho dù có, cậu cũng không thể yêu người khác" Quan Cẩn Du suy nghĩ, bỗng nhiên nở nụ cười, "Mặc kệ cậu bây giờ, lúc hắn cầu hôn đầu óc của cậu hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, đại khái chỉ có thể cười ngây ngô."

"Ai biết được, tới rồi hãy nói." Chân Thiến từ chối cho ý kiến.

"Cậu có tin hắn đêm nay cầu hôn không?" Quan Cẩn Du hứng thú, đối với Lưu Tư Khiêm lý giải, mua nhẫn kim cương vẫn chưa cầu hôn tuyệt đối là có chuyện gì trì hoãn, hiện tại xem ra sự tình chắc là vụ án, bóng đêm dần khuya, hai người tay nắm tay đi ở dưới đèn đường, tuyệt đối là thời cơ tốt để cầu hôn.

Chân Thiến vẫn là câu nói kia: "Tới rồi hãy nói"

Tim đập nhanh, âm thầm đối với chuyện này mong đợi.

Haizz, quả nhiên nữ nhân đều là động vật nói một đằng làm một nèo.

Quan Cẩn Du là ai a, nếu như ngay cả tâm tư nhỏ này của Chân Thiến không nhìn ra được, vậy giao tình hơn hai mươi năm chặt đứt, nàng cũng không chọc thủng nàng, mở TV câu được câu không nói chủ đề khác.

Ngược lại ngày mai xem trên tay nàng có nhẫn hay không trở thành Lưu thái thái, không được, Quan Cẩn Du nghĩ lại, ngày mai là thế giới hai người, Chân Thiến vẫn là xếp hàng thứ hai được rồi.

Được lắm điển hình thấy sắc quên bạn.

Lưu Tư Khiêm chín giờ tối tới, ăn mặc áo màu đen polo, quần đen, hắn mới vừa tắm xong, tóc ngắn còn ướt, dán tại trên trán, càng lộ ra màu da trắng nõn, mặt mày sạch sẽ, râu mép cạo sạch sẽ, lộ ra đường nét dưới cằm.

Vóc dáng của hắn vô cùng anh tuấn, môi hồng răng trắng, hơn nữa màu da hắn trắng không ít lần bị Chân Thiến ghét bỏ, nhưng bởi vì quanh năm ở cảnh đội, giữa hai lông mày không có nửa điểm tàn ác, đây cũng là nguyên nhân Chân Thiến mỗi ngày lải nhải bên tai Quan Cẩn Du 'tiểu Lưu nhà của mình thật là đẹp trai'.

Hắn gõ cửa, chào hỏi Quan Cẩn Du cùng Tiết Ly Y, sau đó ánh mắt rơi trên người Chân Thiến đang ngồi trên ghế salon, khẽ vuốt cằm, "Thiến Thiến."

Quan Cẩn Du đứng ở cửa, hai tay khoang ngực: "Còn không đi theo chồng cậu?"

Trước đây Quan Cẩn Du đều trêu chọc nàng, Chân Thiến cái mặt này da luyện tới cảnh giới phó giáo chủ 'Da mặt dày' Luôn luôn không xem ra gì, lần này nói không nên lời nguyên do khuôn mặt đỏ lên.

Lưu Tư Khiêm nhìn mặt nàng đỏ, tựa như bị truyền nhiễm, nam nhân như gò má trắng xuất hiện vệt ửng đó, bàn tay to cầm lấy tay Chân Thiến đang ưỡn ẹo, hướng Quan Cẩn Du nói lời tạm biệt.

Chân Thiến con mắt nhìn chung quanh một vòng Lưu Tư Khiêm, trên người hắn duy nhất có thể chứa đồ vật ở túi quần, một túi chắc để điện thoại di động, một cái khác bằng phẳng, không có gì cả.

Nàng rũ mắt, cảm thấy có chút mất mác.

Giáo chủ 'Da mặt dày' Quan Cẩn Du đối với Lưu Tư Khiêm nháy mắt , có ý nói : "Cố gắng a"

Lưu Tư Khiêm không biết mình mua nhẫn kim cương chuẩn bị cầu hôn sớm đã sớm bị các nàng biết, vẻ mặt mơ hồ chợt lóe lên, gật đầu : "Cảm ơn."

Quan Cẩn Du vừa nhìn về phía Chân Thiến, ngữ khí khinh thường nói: "Không muốn tìm đường chết."

Lưu Tư Khiêm càng mù mờ hơn, nhìn về phía Chân Thiến.

"Tới địa ngục đi." Chân Thiến gào lên, mặt đỏ như cây hoa hồng, không ưu nhã lôi kéo Lưu Tư Khiêm chạy trối chết.

Quan giáo chủ không có cười ha ha, mà là ngoài dự đoán của mọi người bình tĩnh, nàng đối với Tiết Ly Y ở một bên nhìn nói: "Chị nhớ trước đây thật lâu, em hỏi chị, chị đã từng nói, trên đời này có một phần nhỏ người yêu nhau, không có chia tay, cuối cùng cũng chấm dứt, cả ngày lẫn đêm đem dầu muối ,mỗi năm tích góp lại thành một con suối nhỏ, chị khi đó cho rằng đây là kết quả rất đau xót. Tiểu Y, em đối với tình thâm lâu ngày cuối cùng trở lại bình thản thấy thế nào?"

Tiết Ly Y: "Giống như Chân Thiến sao?"

Quan Cẩn Du: "Ừm, tựa như nàng, chị nhìn tận mắt bọn họ quen biết nhau, trước đây như keo như sơn, mặc dù bây giờ cũng rất ân ái, nhưng người không thể vĩnh viễn duy trì tình yêu cuồng nhiệt lúc đầu. Giống chị hiện tại, cảm thấy có điểm không phải chính mình rồi."

Tiết Ly Y suy nghĩ cẩn thận, nói: "Sư phụ em từng nói, con người khi còn sống có rất nhiều giai đoạn, không có khả năng vĩnh viễn dừng lại ở một giai đoạn. Cảm tình cũng là như thế, nhưng chúng ta có thể tới chỗ mình muốn, từ một đoạn này đi tiếp đoạn khác, người yêu nhau luôn ở chung với nhau, ở đây không phải có bài hát ' Ta nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất, chính là cùng ngươi chậm rãi trở nên già đi'. Điều này thật sự là tốt đẹp, mặc kệ lúc đầu cuồng nhiệt, sau cùng bình thản, đều là chúng ta cùng nhau vượt qua."

Nàng nói thêm: "Em ngược lại thật ra cảm thấy, giống như Chân Thiến như vậy tốt, coi như em không biết bọn họ, có thể từ trong ánh mắt bọn họ nhìn ra có tình yêu lâu năm, loại ái tình này, có thể so với chúng ta càng thêm đáng quý. Rất nhiều năm sau, em và chị nhất định cũng sẽ như vậy, hơn nữa so với bọn họ càng thêm yêu nhau."

Tiết Ly Y lúc nói lời này vô cùng nghiêm túc, con mắt đen nhánh ở dưới đèn lóe sáng kinh người.

Quan Cẩn Du biết nàng không nói xạo, trong lòng nghĩ cái gì liền nói cái đó, viền mắt không rõ chua xót, nàng cầm tay Tiết Ly Y kéo ngồi trên ghế, đem người ôm vào trong ngực.

"Vậy ý của em là em đối với nhiệt tình của chị chẳng mấy chốc sẽ biến mất sao?" Nàng tận lực xuyên tạc ý tứ Tiết Ly Y.

Tiết Ly Y tựa hồ không có phát hiện, ngược lại kiên nhẫn trả lời nàng: "Sẽ không, em nghĩ em mặc dù không thể bảo đảm chính mình vĩnh viễn nhiệt tình yêu chị như bây giờ, thế nhưng ở chỗ khác em sẽ yêu chị thêm, sẽ không để cho chị có cảm giác 'em không yêu chị', em trước đây điều tra xã hội này đối với chúng ta không tiếp nhận, cho nên càng giữ chặt tay nhau, ngày qua ngày, năm lại một năm, em chỉ có chị, chị cũng chỉ có em, nếu như không nỗ lực, em sợ không thể đi tới cuối đời được."

Quan Cẩn Du trong mắt bỗng nhiên tràn đầy nước mắt, nàng khắc chế nghẹn ngào hỏi: "Em khi nào nghĩ tới chuyện này?"

"Từ ngày em phát hiện thích chị." Tiết Ly Y nói, "Em biết chị đang lo lắng cái gì, em nhỏ tuổi hơn chị, thoạt nhìn không đáng tin a !? Tuy rằng chị không nói, thế nhưng chị khẳng định nghĩ tới, không chỉ ... mà còn chị nghĩ qua, em cũng nghĩ tới, bao quát Chân Thiến cùng em trai chị bọn họ cũng nghĩ như vậy. Hiện tại em đã không còn ở trường học, theo Đàm lão làm thí nghiệm, có tiền lương, không cần phải đi làm công trường nữa, thoạt nhìn tin cậy hơn không?."

"Em về sau học nhiều thứ hơn, ở chỗ này sinh hoạt tốt hơn, cũng sẽ đem chị chăm sóc tốt hơn." Ánh mắt của nàng nhìn về phía trước, phảng phất rơi vào tương lai xa xôi, vẻ mặt mơ ước, "Đến lúc đó càng thêm tin cậy a! Tất cả mọi người sẽ yên tâm đem chị giao cho em."

"Xin lỗi" Quan Cẩn Du không khắc chế nổi nữa, nghiêng người hôn lên môi nàng.

Xin lỗi, chị không biết em dùng cả tính mạng yêu chị.

Trong nháy mắt nàng hôn xuống, Tiết Ly Y nếm được mùi vị của nước mắt.

***

Lưu Tư Khiêm cùng Chân Thiến tay nắm tay đi ra tiểu khu, một đường trầm mặc, gió đêm nhẹ thổi, đem nhiệt độ trên mặt hạ xuống, Chân Thiến quay đầu nhìn cây cối bên đường.

Đã sớm sang xuân, cây cối cành lá rậm rạp hiện lên khuôn mặt nam nhân những bóng cây không đồng đều, đem dấu đi biểu tình thấp thỏm của hắn, lại không giấu được lòng bàn tay ướt.

Chân Thiến kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.

Chỉ chốc lát đã tới bên cạnh xe, Lưu Tư Khiêm buông tay ra, thấp giọng nói: "Em đứng ở đây chờ anh".

Chân Thiến đứng tại chỗ, từ khi biết hắn mua nhẫn kim cương, tâm trạng mong chờ bắt đầu sôi trào, thật sự cầu hôn rồi sao?

Lưu Tư Khiêm kéo cửa xe, ở bên trong tìm kiếm một hồi, Chân Thiến ngó dáo dác nhìn quanh, lanh mắt chứng kiến hắn cầm một... túi màu hồng đem ra?

Lưu Tư Khiêm từ trong túi đem chứa nhẫn kim cương được bỏ vào hộp màu đen nhung, để sau lưng, mới miễn cưỡng bình tĩnh đi tới trước mặt Chân Thiến, Chân Thiến đưa tay đón cái túi trên tay hắn.

Hắn một chân quỳ xuống, đem đồ trong túi từng món lấy ra giao cho Chân Thiến.

Chân Thiến biết rất rõ ràng hắn muốn làm gì, vẫn là không nhịn được thắt đầu lưỡi hỏi: "Anh anh anh... Anh làm cái gì?"

"Đây là hợp đồng mua nhà, hồi trước mua, còn chưa làm giấy đứng tên, đến lúc đó viết tên của em." Lưu Tư Khiêm lấy ra bảng hợp đồng.

"Đây là sổ tiết kiệm và thẻ tín dụng của anh, bình thường cơ bản không cần dùng tiền, em đều cầm a! Nghĩ thế nào xài như thế nào."

"Xe có sẵn, anh không có mua mới."

"Giấy xác nhận cảnh sát, thẻ căn cước...."

"Còn có..."

Trong túi vẫn còn có một bó hoa dại ỉu xìu, Lưu Tư Khiêm đem hoa lấy ra, cái túi đặt ở dưới đầu gối.

"Đây là ngày hôm nay anh hái trên núi, anh biết em không thích hoa trong tiệm" Hắn ngượng ngùng cười rộ lên, "Có điểm ỉu xìu, em đừng để ý."

Lưu Tư Khiêm ngước mắt nhìn thẳng Chân Thiến, trong mắt ôn nhu dường như tan vào ánh trăng, hắn từ phía sau xuất ra cái hộp nhỏ.

"Chân Thiến tiểu thư, em nguyện ý gả cho anh, trở thành vợ của anh sao?"

Sự thực chứng minh Quan Cẩn Du nói hoàn toàn chính xác, đầu óc Chân Thiến trong nháy mắt trống không, căn bản là không có suy nghĩ được gì.

"Em khóc cái gì?"

Chân Thiến hai tay đều đang cầm đồ đạc, căn bản không lau được nước mắt trên mặt, Lưu Tư Khiêm lại đang quỳ trên mặt đất.

"Anh không thể cầm những món đồ ngổn ngang này sao?" Chân Thiến vừa khóc vừa cười, "Như vậy em làm sao đeo nhẫn."

Lưu Tư Khiêm vội vàng đem cái túi mở ra, để cho nàng đem đồ vật để vào, sau đó đem nhẫn đeo vào ngón áp út tay trái của nàng, vừa định đứng lên đã bị Chân Thiến đè lại bả vai ở trên mặt đất.

Nam nhân vội vàng không kịp chuẩn bị, bị Chân Thiến gặm gương mặt đầy nước bọt: "Tiểu Lưu em cảm thấy anh quá đẹp trai a!!!"

Lưu Tư Khiêm giơ tay lên vuốt mái tóc dài của nàng, khe khẽ thở dài: "Anh cảm thấy đã thật lâu em không có nói qua anh đẹp trai, anh còn tưởng rằng... Em sẽ không đồng ý."

Chân Thiến nắm mặt của hắn: "Sao lại nghĩ thế? Em là ghen tỵ anh, không phải khen anh!"

"Sớm đã là người của em, có cái gì ghen tỵ"

"Em nếu không đồng ý, anh làm sao bay giờ?" Chân Thiến hỏi.

Lưu Tư Khiêm cánh tay ôm eo nàng, bất đắc dĩ nói: "Anh đây chỉ có thể cướp trắng trợn thôi, phái xe cảnh sát làm một vòng ngăn cản em, không đồng ý không cho đi."

"Anh dám" Chân Thiến đánh một cái ở ngực hắn.

"Anh không dám"

"Chán ghét"

"Đúng, anh chán ghét"

"Mua nhà lắp đặt đồ đạc chưa?"

"Còn chưa làm, anh dự định mời thiết kế sư nổi tiếng toàn thế giới làm."

"Anh mời được sao?"

"Có cái gì không mời nổi, còn là miễn phí đâu, thiết kế sư nổi tiếng toàn thế giới không phải là vợ của anh sao?"

Chân Thiến cúi đầu ở trên mặt hắn hôn một cái: "Lời này em thích nghe."

Lưu Tư Khiêm mới vừa tắm, hiện tại nằm trên mặt đất, "Lão bà đại nhân, em có thế để cho anh đứng lên sao?"

"Đương nhiên có thể" Chân Thiến trở mình bò dậy từ trên người hắn.

"A" Chân Thiến đột nhiên la lên, "Em quên đem chìa khoá trả lại cho Quan Quan rồi, em thình lình mở cửa sẽ không làm hỏng chuyện chứ! Không được em trở về một chuyến, lần sau em sợ lại quên."

Lưu Tư Khiêm: "Anh cùng em trở lại"

Chân Thiến nhớ tới sự tình buổi chiều, không cam lòng đứng lên: "Anh cõng em... Không phải, anh ôm em đi, việc quan trọng phải ôm!"

"Tuân mệnh!" Lưu Tư Khiêm một tay ôm eo nàng, một tay ôm lấy đầu gối, dễ dàng đem người bế lên.

Cùm cụp....

Quan Cẩn Du không để ý tới đầu tóc rối bời, sắc mặt ửng hồng, cuống quít lấy áo ở một bên che lên, Tiết Ly Y cả người ôm nàng vào lòng, nhưng vẫn lộ ra mảng da trần trụi trắng nõn.

"Quan Quan, mình tới trả...."

Chân Thiến thấy hình ảnh diễm lệ sắc tình.

Chìa khoá 'Lạch cạch' rơi trên thảm, phát sinh âm thanh nhỏ nhẹ.

Chân Thiến 'Chậc' một tiếng: "Thực sự là không hề có một chút phòng bị."