Chương 45: Bảy năm

Chân Thiến hoàn toàn không nghĩ ra tại sao mình ở chỗ này.

Quan Cẩn Du nói có chuyện quan trọng gọi nàng đi ra ngoài, chính là đi mua nhẫn, có thể chính mình toàn bộ hành trình không có phát biểu nửa điểm ý kiến, nhưng nếu nói ra ý kiến của mình thì bị gạt bỏ không thương tiếc.

Hiện tại trở thành bóng đèn, tận mắt chứng kiến đôi cẩu nữ nữ thân mật thật muốn mù con mắt.

"Quan chíp bông cậu là người không xương sao?" Tiết Ly Y thả Quan Cẩn Du ở trên ghế sa lon, sau đó rót hai ly nước để lên bàn, chính mình đi phòng bếp chuẩn bị cơm tối, Chân Thiến vẻ mặt đưa đám mở miệng.

Quan Cẩn Du không thèm trả lời, thiếu nữ hoài xuân nhìn theo phương hướng phòng bếp, nói: "Hiền lành chứ? Ôn nhu chứ? Cậu muốn có người vợ như vậy chứ?!"

"Muốn cũng không cho cậu!"

Không đợi Chân Thiến trả lời, nàng tự mình nở nụ cười.

Chân Thiến: "..."

Nàng trầm mặc một lúc lâu, nói: "Mình sặp bị chết đuối."

Quan Cẩn Du lấy lại tinh thần: "A? Cậu nói cái gì?"

Chân Thiến vô cùng đau đớn: "Ngài có thể đem thu lại cái ao đầy xuân thủy sao? Không phải có vợ thôi sao? Phải đến mức này sao? Chúng ta là cô gái hai mươi tám tuổi thành công, lại không phải tiểu nữ sinh mười tám tuổi! Có thể rụt rè không, trưởng thành không, cậu xem khuôn mặt si mê của cậu theo mình ra cửa đều bị cậu làm cho mất mặt."

Quan Cẩn Du cười haha: "Sửa lại một chút, cậu hai mươi chín, mình hai mươi tám. Bất quá hôm nay mình tâm tình rất tốt miễn cưỡng cho cậu bằng tuổi của mình."

Chân Thiến đầu hướng trên ghế sa lon dựa vào một chút: "Cậu không cứu."

Quan Cẩn Du khinh thường nói: "Nếu cậu là mình cũng như vậy, đây chỉ là ngày đầu tiên, không thể cho phép đôi cẩu xinh đẹp ân ái sao? Trước đây mình đọc sách không biết người nào mỗi ngày chẳng phân biệt được ngày đêm ở bên tai mình lải nhải ' tiểu Lưu nhà của mình thật là đẹp trai ', nói một mạch mình vừa nghe những lời này nổi da gà, mấy năm này làm sao không thấy cậu nói hắn đẹp trai nữa nha?"

Quan Cẩn Du bỗng nhiên nhíu mày lại, trong lòng dâng lên dự cảm bất tường, thử hỏi dò: "Cậu không phải thay lòng a!? Ngài ngàn vạn lần đừng làm vậy a, mình thay Lưu cảnh quan đau lòng a."

Chân Thiến nhìn nàng, bỗng nhiên nhanh như hổ đói vồ mồi, tiến vào trong lòng Quan Cẩn Du: "Đúng vậy, mình đột nhiên phát hiện mình rất thích cậu, mình biết Quan Quan nhiều năm như vậy, tình cảm của mình cậu nhất định chấp nhận phải không?"

Quan Cẩn Du đẩy đầu nàng ra, nói nghiêm túc: "Nếu như năm ngoái không chừng mình đồng ý, sống hết đời cũng không có gì, nhưng là tỷ tỷ hiện tại đã có chủ, làm sao có thể chấp nhận cậu?"

Nàng đếm trên đầu ngón tay, nói: "Cậu xem a, thứ nhất cậu không ôn nhu như nàng, động một chút là ' Lão nương ', có đôi khi đối với mình bạo lực...."

Chân Thiến ở trên cánh tay nàng nhéo một cái.

"Giống như bây giờ." Quan Cẩn Du "Tê" một tiếng, hướng bên cạnh trốn tránh, nói tiếp: "Thứ hai, cậu không hiền lành như nàng, mình trước đây cảm thấy cậu làm cơm ăn thật ngon, thu dọn nhà cũng tốt, thế nhưng so với Tiểu Y của ta cách rất xa. Thứ ba, cậu không có vóc dáng đẹp như nàng, cậu có thấy nàng đẹp mắt không? Đừng cảm thấy nữ nhân thì không xem vóc người.

Thứ tư, cậu không có đẹp như nàng, mình không động vào nàng nhìn thôi cũng là cảnh đẹp ý vui. Thứ năm, cậu không có làn da tốt như nàng, một tiểu thịt tươi hai mươi mốt tuổi so với lão thịt khô hai mươi chín tuổi..... A a a a a a, mình sai rồi nữ vương đại nhân, Honey cứu mạng!".

Tiết Ly Y nghe tiếng kêu thảm thiết ở phòng khách vội vàng chạy ra, nhìn thấy Quan Cẩn Du cùng Chân Thiến lăn lộn ở trên ghế sa lon, tiến lên đem Chân Thiến từ trên người Quan Cẩn Du xách lên, ném qua một bên trên ghế sa lon.

"...."

Chân Thiến chưa từng cảm thụ qua cảm giác cả người bay lên, hơn nữa còn bị người ta một tay ném qua.

Quan Cẩn Du từ trên ghế salon nhảy lên, Tiết Ly Y vội vươn tay ôm nàng, chân phải lui về phía sau nửa bước ổn định cơ thể, Quan Cẩn Du hai chân ôm lấy eo của nàng, cúi đầu ở trên môi nàng hôn một cái, kêu lên: "Chị thực sự yêu em muốn chết!"

Tiết Ly Y mới vừa rồi rửa rau, một tay nước, chỉ là ôm nhẹ nàng, không cho nàng từ trên người chính mình ngã xuống.

Nàng trầm mặc một hồi, đỏ mặt nhỏ giọng trả lời: "Em cũng vậy."

Khuôn mặt Quan Cẩn Du dán lên mặt nàng, vừa định vành tai và tóc mai chạm vào nhau một lát, Chân Thiến từ trên ghế salon lật người, hét lên: "Hai người có thể ngừng hay không? Lão nương qua đây ăn cơm tối không phải tới xem các người ân ái. Còn có, sư phụ, chiêu vừa rồi quả thực quá mới mẻ, ta muốn học, ngươi lập tức dạy cho ta!"

Ánh mắt Tiết Ly Y vẫn đặt ở trên mặt Quan Cẩn Du, ôn nhu muốn chảy nước, chỉ là lời nói ra không ngọt ngào như thế: "Ta luyện hai mươi năm, lấy tài năng của ngươi, đại khái bốn mươi năm sau, ngươi có thể đạt được một nửa trình độ."

Chân Thiến: "..."

Quan Cẩn Du : "Hahaha"

Chân Thiến trừng nàng.

Quan Cẩn Du quay đầu cáo trạng Tiết Ly Y: "Bảo bối, em xem nàng trừng chị!"

Chân Thiến nghe một tiếng "Bảo bối" sốc suýt chút nữa từ trên ghế salon lăn xuống, Tiết Ly Y tay mềm nhũn suýt nữa thả người rơi trên mặt đất.

Nàng đỏ bừng cả khuôn mặt đem Quan Cẩn Du thả lại trên ghế sa lon, thấp giọng nói: "Đừng hồ nháo."

Trên mặt nàng hình như là đang nói Quan Cẩn Du đừng gọi như vậy, ánh mắt lay chuyển ở Chân Thiến cùng Quan Cẩn Du, Quan Cẩn Du hiểu ý của nàng không nên cùng Chân Thiến hồ nháo như vậy, còn xưng hô...

Chân Thiến: "Mình mấy tháng này không muốn ở cùng với hai người, tạm biệt...."

Tiết Ly Y còn không rõ ý tứ nàng, hỏi: "Đồ đệ muốn đi sao? Cơm tối còn chưa xong mà."

Quan Cẩn Du: "Ha ha ha"

Chân Thiến: "Cười cái đầu cậu."

Quan Cẩn Du muốn chiếm được tiện nghi: "Đồ đệ, không được vô lễ đối với sư nương."

Chân Thiến thật sự là bị tình yêu cuồng nhiệt quật ngã, cầu xin tha thứ đối với Tiết Ly Y nói.

" Cậu ấy bệnh thành như vậy, sư phụ không quản nàng sao?"

"Được rồi Cẩn Du." Tiết Ly Y bất đắc dĩ cưng chìu nhìn người đang cười haha ở trên ghế sa lon, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng phun ra ba chữ: "Đừng hồ nháo".

Chân Thiến sử dụng đòn sát thủ: "Sư phụ, ngươi trở về phòng bếp đi."

Tiết Ly Y vừa đi Quan Cẩn Du ngồi nghiêm chỉnh, lấy ra một bộ dáng ngay thẳng: "Mới vừa rồi nói tới đâu, mình hỏi cậu có phải đối với Lưu cảnh quan thay lòng không, cậu vẫn chưa trả lời mình đấy, nhanh chóng thẳng thắn cho mình sẽ được khoan hồng."

Chân Thiến: "...."

Mẹ.....

Quan Cẩn Du đập sô pha: "Nói mau nói mau."

Chân nữ vương quyết định không chấp nhặt với nàng, nàng trầm mặc một lúc lâu, đem hai ly nước uống hết, mới mở miệng: "Nói như thế nào đây? Yêu đương đều có thời kỳ mệt mỏi a! Người ta nói vào thời kỳ năm bảy, mình và Lưu Tư Khiêm ở cùng một chỗ đã tám năm rồi, không thể mệt mỏi sao?"

Quan Cẩn Du hỏi: "Cậu không thương hắn?"

"Mình đương nhiên thương hắn, nếu không... Có thể quen hắn nhiều năm như vậy, Chính là.... Cậu hiểu không?" Lời nói Chân Thiến hỗn loạn, khoa tay múa chân xong vẻ mặt kỳ vọng nhìn về phía Quan Cẩn Du.

Quan Cẩn Du khinh bỉ nhìn nàng: "Mình không phải là cậu, quỷ mới biết cậu nói cái gì. Ý của cậu là cậu vẫn thích hắn, chính là không có mãnh liệt, còn chưa kết hôn giống như vợ chồng già? Hiện tại cậu sờ tay hắn, tay trái sờ tay đều phải giống nhau?"

Chân Thiến gật đầu như giã tỏi.

"Nếu hắn cầu hôn cậu, cậu đồng ý sao?"

"Đồng ý?" Chân Thiến thử thăm dò nói.

"Cậu kết hôn không phải mình kết hôn, cậu nhìn ta làm gì?"

Chân Thiến dựa vào ghế salon, thở dài: "Mình cũng không biết, không đồng y hắn, hắn sẽ khổ sở, hắn đã sớm muốn kết hôn rồi là mình kéo dài. Mình biết hắn lúc hắn độ hai mươi mấy tuổi là tiểu tử đẹp trai, mắt thấy sẽ trở thành đại thúc đẹp trai."

Quan Cẩn Du hận không thể nện nàng một cái: "Cậu cũng biết a! Mình hỏi cậu, cậu có thể rời khỏi hắn được không a!?"

Chân Thiến lắc đầu.

"Không thể rời bỏ còn không biết?"

"Không biết"

"Cậu tự làm đi a!!!" Quan Cẩn Du mắng, cầm điên thoại di động của nàng gọi Lưu Tư Khiêm.

"Đã kết nối" Nàng đem điện thoại di động đưa cho Chân Thiến: "Gọi hắn qua đây cùng nhau ăn cơm."

***

Lâm thành phố trong rừng rậm, biệt thự màu trắng thấp thoáng, mười mấy tên cảnh sát hình sự ẩn núp ở trong bụi cây, trong không khí toàn mùi sát khí.

Đây là nơi giao dịch mua bán ma túy, cảnh sát nằm vùng đem thời gian giao dịch địa điểm truyền ra, Lưu Tư Khiêm cùng cảnh sát hình sự mai phục ở nơi này.

"Lão đại, lâu như vậy còn không có động tĩnh gì có phải tin tức sai hay không?" Mai phục tại bên người Lưu Tư Khiêm là tiểu Chu hạ thấp giọng hỏi.

Lưu Tư Khiêm một tay giơ ống nhòm, bình tĩnh nói: "Gấp cái gì? Cá lớn không nhanh cắn câu như vậy"

"Hắc hắc, vẫn là lão đại bình tĩnh, lần trước vụ án gϊếŧ người Long Thành...."

Trong ống dòm bỗng nhiên có động tĩnh.

Lưu Tư Khiêm giơ bàn tay lên, ý bảo hắn câm miệng, giơ tay cầm bộ đàm lên: "Tay súng bắn tỉa vào chỗ."

Ánh mắt của nam nhân hơi nheo lại, tuấn tú không nói ra được, giống như con báo nguy hiểm trên thảo nguyên, tùy thời chuẩn bị đột kích đối phương.

Hắn bỗng nhiên lạnh lùng nở nụ cười.

Tất cả bộ đàm mọi người đều truyền ra tiếng nói nam nhân: "Ta là đội trưởng cảnh sát hình sự Lưu Tư Khiêm, mỗi tổ chú ý! Cá lớn đã mắc câu, nghe khẩu lệnh ta thi hành, đem toàn bộ đám này đưa vào trong tù! Hết!"

"Được"

Người mua bán ma túy có phản ứng nhạy bén, thế nhưng đã muộn.

"Hành động!"

Lưu Tư Khiêm ra lệnh một tiếng, mười mấy tên cảnh sát hình sự bốn phương tám hướng tuôn ra, trong rừng rậm an tĩnh vang lên tiếng súng đầu tiên.

"Cá lớn có súng, mọi người cẩn thận!"

"Yên tâm đi lão đại, cái này ta đã để vào mắt."

Lưu Tư Khiêm xung phong đi đầu, chế phục người đứng đầu, đem hai tay hắn bắt chéo sau lưng còng lại, ném qua một bên. Cảnh sát chỉ khoảng nửa khắc đã đem tình cảnh khống chế được, tiếng còng tay liên tiếp vang lên.

"Mọi người hai tay ôm đầu, dựa vào tường ngồi xuống!" Tiểu Chu lớn tiếng quát.

"Có người bị thương hay không?" Lưu Tư Khiêm dò xét hỏi.

Một gã cảnh sát hình sự báo cáo: "Lão đại, Quang Vinh Thanh Danh cánh tay trái bị đạn làm trầy da."

"Được rồi, mọi người đều khổ cực, đem râu mép cạo, xử lý mái tóc, từng người đều thành người tiền sử rồi? Có vợ về tìm vợ, không có vợ về tìm mẹ."

Nhóm người hai mắt thâm đen, râu ria xồm xàm vừa nghe đều nở nụ cười.

Lưu Tư Khiêm vỗ tay: "Thu đội! Đem bọn họ mang về."

Hắn nhướng mày, từ trong lòng ngực lấy móc điện thoại di động ra, nhìn dòng chữ trên màn hình phát sáng "Lão bà" Nhất thời thần sắc ngưng đọng, lộ ra thần sắc ôn nhu: "Chờ chút, ta nghe điện thoại."

Hắn phía ngoài đoàn người một tí, ở dưới một cây đại thụ dừng lại.

Tiểu Chu: "Nhất định là chị dâu, ta đoán không sai"

Cảnh sát hình sự vừa báo cáo cười hắc hắc: "Đội chúng ta chỉ có vài người có đối tượng, Lưu đội thực sự làm người ta ghen tỵ"

Bên cạnh có người xen mồm: "Ngươi nói chúng ta mỗi người không nói đến đẹp trai, nhưng vẫn đạt tiêu chuẩn a! Sao lại không có cô gái tốt để ý ta đâu?"

Trong lúc nhất thời, mọi người im lặng, người có đối tượng ở một bên vui mừng, người không có đối tượng kề vai sát cánh thở dài thở ngắn.

Chỉ chốc lát sau, dư luận tiêu điểm Lưu Tư Khiêm đã trở về.

"Chị dâu các ngươi kêu ta ăn cùng nàng, ta không qua được" Hắn sờ sờ cằm, nói: "Ta về nhà tắm rửa, thay quần áo khác, buổi tối sẽ đi qua đón nàng."

"Lão đại" Tiểu Chu không có hảo ý cười: "Chỉ đón chị dâu thôi sao?"

Lưu Tư Khiêm nhướng mị: "Đương nhiên"

Tiểu Chu bỗng nhiên đề cao giọng nói, rêu rao cho mọi người nghe: "Chư vị, ta ngày đó nhìn thấy a, phòng làm việc lão đại trong ngăn kéo có một hộp nhẫn kim cương! Là nhẫn kim cương! Phía trên có dòng chữ! Ta Chu Lâm đảm bảo, lão đại nhất định là chuẩn bị cầu hôn! Nếu như đoán sai, các ngươi phạt ta giặt đồ một tháng!"

Cảnh sát hình sự một: "Lưu đội trưởng muốn kết hôn, cái này tổn thương bao nhiêu tâm nữ cảnh sát a!"

Cảnh sát hình sự hai: "Về sau có phải đổi tên không a, Chân Lưu Thị? Hahaha.."

Cảnh sát hình sự ba: "Nhớ năm đó ta và Lưu đội cùng một tổ, bây giờ người ta có vợ, ta vạn năm ế, cảm giác được thế giới này tràn đầy xấu xa."

Đám đại lão gia này ồn ào không kém mấy bà tám.

Lưu Tư Khiêm che miệng ho khan hai tiếng, bên tai có chút nóng, hắn dựng thẳng một bàn tay lên, thanh âm khó có được quẫn bách: "Dừng! Đừng nháo, có thành công hay không còn chưa biết đâu!"

Tiểu Chu: "Lão đại, cầu hôn có thể dẫn ta đi sao? Cầu được xem!"

Cảnh sát hình sự một: "Mang ta nữa!"

Cảnh sát hình sự hai: "Mang ta nữa!"

Cảnh sát hình sự ba: " Phải mang theo ta nữa! Nếu không... Không có nghĩa khí!"

Lưu Tư Khiêm vừa bực mình vừa buồn cười: "Đi đi đi, một đám nhóc con, đừng làm phiền ta."

Tiểu Chu: "Chúng ta dùng xe cảnh sát làm thành một vòng ngăn cản chị dâu, không đồng ý không cho đi!"

Mọi người ồn ào: "Đúng đúng đúng, không đồng ý không cho đi!"

Lưu Tư Khiêm cười đạp tiểu Chu một cước: "Ngươi cút ngay, đem vợ ta hù chạy các ngươi bồi thường nổi sao?"

Tiểu Chu liếc mắt, làm vẻ mặt xấu hổ, thâm tình chân thành nói: "Lão đại, nhân gia nguyện ý lấy bản thân bồi thường."

Lưu Tư Khiêm thái dương nhảy ra gân xanh.

Tiểu Chu nhìn vẻ mặt hắn, tay mắt lanh lẹ chạy mất dạng.