Chương 17 : Gấp rút

Cũng may phút cuối cùng Tiết Ly Y không để cho Quan Cẩn Du thất vọng, buổi tối cùng nàng nói rõ ràng, nàng muốn ở lại, mặc dù tạm thời không nói ra lý do, nhưng rất nghiêm túc muốn ở lại cái thành phố này.

Hai ngày trước Tiết Ly Y làm cho nàng một lần châm cứu, cả người nàng đều cảm thấy dễ chịu không ít, đi làm so với ngày thường có tinh thần, chưa kể đến bấm huyệt xoa bóp gì đó, so với chuyên môn làm trong tiệm đều tốt. Nàng mặc dù không hiểu Trung y gì, nhưng biết châm cứu việc này không phải dễ dàng cho học sinh tốt nghiệp đại học y khoa đều biết. Trung y thật cao thâm a, có thể nhiều người không biết, tổ tông truyền lại từ thế này sang thế hệ khác. Cho nên hiện đại có rất nhiều người xem thường tay nghề lão tổ tông, có một chút quan hệ phức tạp.

Viện nghiên cứu y học cổ truyền TQ ở Lâm thành phố đứng đầu , vài năm trước đây , Quan Cẩn Du thời điểm học thạc sĩ , ở một buổi đấu giá từ thiện biết hiệu trưởng Cao , cũng có chút liên lạc , ngày lễ ngày tết sẽ đi viếng thăm một chút , đi đến nhà ăn bữa cơm , suy nghĩ có thể hay không để hiệu trưởng Cao dẫn dắt cho nàng ?

Làm một người suốt ngày tiếp xúc cùng con số , nàng dĩ nhiên phải dùng giá thấp nhất để đổi lấy lợi ích tối đa , đầu tư trở về tỷ số phải đạt tới cao nhất , chỉ cần đem Tiết Ly Y đưa đi học đại học , như vậy có bằng tốt nghiệp bởi vì nhỏ mất điều lớn , nàng không làm được , nàng tìm cho Tiết Ly Y người cố vấn .

Một người có thể dẫn dắt Tiết Ly Y để cho nàng lấy tài năng bản thân mới có thể ở thành phố , hơn nữa đồng thời thầy dạy là người nổi tiếng .

Đàm Kiến Linh , nam , 78 tuổi , bác sĩ y khoa , giáo sư , tiến sĩ , khoa trưởng viện nghiên cứu y học châm cứu khoa chấn thương , chế tạo thuốc ... Chức danh : Giáo sư ... Còn có một đống lớn chức vụ , cách điều trị tốt , điều được ghi chép kỷ lục.

Cao hiệu trường gửi cho nàng phần tài liệu này , Quan Cẩn Du nhìn không hiểu lắm , nàng biết người này là lão già cổ lỗ sĩ giới y học cổ truyền quốc gia , điểm chính bảo vệ trẻ em , liền hướng cái này nàng thế nào cũng phải để cho Tiết Ly Y bái bọn họ !

" Thầy tính tình cực kì lập dị , mấy chục năm dẫn dắt mười người đệ tử , bây giờ lớn tuổi cứng đầu , không về hưu , nhưng sống chết không thu học trò mới " Cao hiệu trưởng ở trong điện thoại là nói như vậy .

Cao hiệu trưởng chính là một trong số mười người đệ tử lão Cửu .

" Cũng là bởi vì hắn lập dị ta mới tìm hắn , tình huống em gái ta tương đối đặc thù , đang lúc con đường đi quá mức quanh co , nếu có thể để cho Đàm lão nhìn trúng ý nàng , mọi chuyện đều dễ nói " Quan Cẩn Du ngược lại là rất bình tĩnh .

" Không phải ta nói , Cẩn Du , ngươi tự tin như vậy? " Cao hiệu trưởng nói .

" Không phải ta tự tin , mà là ta tin tưởng nàng " Quan Cẩn Du lông mi khẽ nhếch .

Tiết Ly Y cuộc sống hai mươi năm , ở hiện đại rõ ràng , mình chỉ là một thành phần trí thức nho nhỏ , thả vào biển người là có thể bị ngập , nơi nào có khả năng mở cho nàng một con đường đi ra , cho nên cái này " Giá thấp nhất " nhất định hiệu quả , đánh một cú quyết định , để cho đối thủ không có đường phản kích , tiền đặt cuộc chính là Tiết Ly Y .

Quan Cẩn Du lựa chọn tin tưởng nàng , cũng chỉ có thể tin tưởng nàng .

Nàng làm những thứ này , ban đầu không có nói cho Tiết Ly Y , theo thường lệ đi sớm về trễ , thỉnh thoảng đi công tác, gặp khách hàng công ty , khảo sát hiện trường , rõ ràng quy luật cuộc sống giống nhau , phát hiện một tháng sau mình lại nặng thêm một kí , không giải thích được .

Tiết Ly Y làm từng bước vào cuộc sống mình , đi học biết chữ, công việc , công việc một tháng kết thúc , nàng rời công trường , ông chủ trừ tiền lương bên ngoài , lương tâm phát giác thêm cho nàng 1000 đồng ( NDT).

Tiền lương cộng thêm tiền còn lại , tổng cộng là 18000 đồng(NDT) . Tiết Ly Y từ bên trong chia ra 2000 đồng (NDT), còn lại cất vào thẻ ngân hàng , chứng minh thư đã phát xuống .

Cuối tuần, Quan Cẩn Du vẫn phải làm thêm giờ , Tiết Ly Y không có nói cho nàng , lén lút hẹn Chân Thiến, đi cửa hàng tổng hợp chọn bộ quần áo cho Quan Cẩn Du , muốn tặng cho nàng.

Tiết Ly Y ý tưởng rất đơn giản , coi như ngày hôm đó ở trên đường nói : Tích thủy chi ân , dũng tuyền tương báo ( ân nghĩa nhỏ như giọt nước , cũng phải dùng cả con suối để báo đáp. ).

Nhưng mà nàng không biết phải dũng tuyền tương báo , Quan Cẩn Du đối với nàng tốt , nàng cảm thấy mình rất vụng về , nếu không phải liều mạng , nàng không biết còn có cái gì có thể làm , cái chủ ý mua quần áo này là ý của Chân Thiến .

Đến chủ nhật , Quan Cẩn Du gọi Tiết Ly Y , ngày này muốn đi ra ngoài gặp một người , trên xe Quan Cẩn Du mới đem chuyện Đàm Kiến Linh nói toàn bộ cho Tiết Ly Y.

" Bái sư? " Tiết Ly Y giật mình hỏi.

" Ừm , chị định tìm cho em người thầy , tương lai ở thành phố . Em xem trên ti vi những người mặc áo trắng đang nghiên cứu bên trong là bác sĩ . Em nếu bái sư , sau này cũng sẽ như thế , em trước kia không phải đại phu sao ? Không phải đúng lúc ? " .

Tiết Ly Y thần sắc bỗng nhiên trở nên có chút suy sụp .

" Cái đó ... em ... "

" Hử? " Quan Cẩn Du .

" Sư phụ bọn họ không bị bệnh, cho nên em trước kia ở trên núi cơ bản đều chữa bệnh cho động vật , không tính là đại phu " Tiết Ly Y nhỏ giọng nói.

Quan Cẩn Du lái BMW suýt nữa ở trên đường nhựa trượt bánh .

" Cái gì ? Em là bác sĩ thú y?! " Đột nhiên nâng cao giọng nói , Quan Cẩn Du hiếm thấy không bình tĩnh

" Vậy em lần trước còn chữa cho chị ? Hóa ra căn bản không phải xin lỗi , mà là căn bản lần đầu tiên khẩn trương ? "

" Không phải vậy , em làm qua châm cứu cho người , rất thuần thục , chị không phải người đầu tiên , cho nên em mới dám đối với chị như vậy " Tiết Ly Y bận bịu khoát tay giải bày , gấp đến độ mặt đỏ rần .

" Em không có lừa gạt chị ! "

" Em làm cho ai ? " Quan Cẩn Du.

" Sư phụ em "

" Em không phải nói bọn họ không bị bệnh sao? "

" Nhưng bọn họ sẽ để cho em làm thí nghiệm " Tiết Ly Y nói.

" Thỉnh thoảng bọn họ đánh nhau bị thương , là em hỗ trợ chữa trị " .

Đèn đỏ .

Quan Cẩn Du quay đầu , cùi chõ khoác lên trên tay lái , con ngươi nhìn chằm chằm nàng .

" Sư phụ cũng nói em chữa trị rất khá " Nàng cúi đầu xuống , không cao hứng lắm nói.

" Em không phải bác sĩ thú y " .

Cô gái trẻ tuổi yên lặng ngồi ở chỗ đó , tóc thật dài tùy ý ở sau gáy cột đuôi ngựa , mí mắt nàng hơi rũ , môi mỏng mím chặt , lúc này ngoài cửa xe sắc trời sáng , bên trong xe cũng sáng lên , ánh mặt trời mỏng như tuyết chiếu lên làn da đẹp cô bé cơ hồ giống như là trong suốt .

Quan Cẩn Du nhìn một chút liền thất thần .

Cho đến ...

" Chị , đèn xanh " .

" Ừm " .

" Chị mới vừa rồi chính là cùng em đùa một chút , em đừng để ý , chị tin tưởng y thuật của em rất tốt " .

" Dạ " .

Tiết Ly Y nghiêng đầu , nhìn về phía ngoài cửa xe , mặt hơi ửng đỏ .

Bên trong xe bắt đầu rơi vào một loại cảm giác yên lặng quỷ dị .

Từ lâm thị lái đến vùng ngoại ô có một ngôi nhà biệt thự nhỏ , biệt thự thấp thoáng bên trong cây xanh , mơ hồ lộ ra một góc mái hiên .

Gió lạnh hiu hiu , Quan Cẩn Du cầm tay Tiết Ly Y đi vào nhà Đàm Kiến Linh , hai bên cây cối cao lớn , trừ thanh âm lá phong rơi , còn có tiếng bước chân nhỏ nhẹ .

Hai người , bước đều .

Cho dù là mùa hè , tay Tiết Ly Y vẫn có chút lạnh, nắm vào có cảm giác thư thích , loại cảm giác thư thích đó mơ hồ không nói ra được thỏa mãn , thật giống như không chỉ là về sinh lý cảm giác đơn giản như vậy .

Đi tới , Quan Cẩn Du bỗng nhiên buông tay ra , đổi thành kề vai đi .

Nàng tay xuôi ở bên người , ở trên quần xoa xoa mồ hôi thấm ra .

Quan Cẩn Du trộm nhìn Tiết Ly Y một cái , thấy nàng không cảm giác gì mới chậm rãi thở phào , chỉ có Tiết Ly Y biết , ngón tay nàng gần như là run rẩy.

Chỉ vì lòng bàn tay người nọ nắm ấm áp như vậy .

Ngắn ngủi một giờ , hai người lại vô hình lâm vào trận yên lặng thứ hai .

Đàm Kiến Linh thầy thuốc rất lập đị , lập đị trừ học sinh cùng người nhà ai cũng không thấy được hắn , nếu không phải Cao hiệu trưởng nói vị Đàm lão này dẫn dắt học trò , Quan Cẩn Du vĩnh viễn cũng không thể gặp mặt vị này một lần .

Đàm Kiến Linh tóc trắng như tuyết , có lẽ là giữ sức khỏe đúng cách , không nhìn ra dáng vẻ người sắp gần đất xa trời , ánh mắt rõ ràng , đồng tử giống như là ngọn đuốc , kéo dài cháy mười hơn mười mấy năm .

Hắn mặc áo dài màu xanh đen , ngồi ở trên ghế sa lon cũ , cầm trong tay ấm trà , rũ lông mày , mặt không thể thích , thật giống như căn bản không thấy hai người đứng.

Cuối cùng vẫn là vợ Đàm lão Tả Uyển Tri gọi Quan Cẩn Du ngồi xuống.

" Các ngươi đến tìm Kiến Linh , có chuyện gì sao? " Vợ Đàm lão tóc hoa râm , mặc áo sườn xám màu xanh thẫm , nhìn rất ôn nhu.

" Ta là dẫn học trò đưa cho Đàm lão " Quan Cẩn Du đứng dậy nhận lấy bình trà trong tay Tả Uyển Tri .

" Không phải Kiến Linh không thu học trò , mà là tuổi tác hắn đã cao , không thể so với người khác , quả thực không dẫn dắt đồ đệ được , hai vị hay là mời trở về " Tả Uyển Tri.

" Ta biết các ngươi là tiểu Cao giới thiệu tới , chúng ta tin được hắn. Thực không dám giấu giếm ngươi Kiến Linh hắn... " Còn không chờ Quan Cẩn Du tiếp lời , còn nói .

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh , Đàm Kiến Linh mới vừa còn an ổn ngồi ở trên ghế sa lon , bỗng nhiên cứ như vậy ngã xuống .

Cho dù Quan Cẩn Du dặn dò qua Tiết Ly Y , không được ở trước mặt người ngoài sử dụng khinh công , nhưng trơ mắt nhìn một ông già ở trước mặt nàng ngã xuống , thân thể so với phản ứng mau hơn đem người tiếp lấy .

Vì vậy Đàm Kiến Linh lần này ngã không thành , ánh mắt mới vừa nhắm một nửa .

" ... " Đàm Kiến Linh .

" ... " Tả Uyển Tri.

" ... " Quan Cẩn Du .

Đàm Kiến Linh cùng Tả Uyển Tri nhìn nhau một cái , thật nhanh trao đổi tin tức .

Tả Uyển Tri : Xong rồi , lão đầu tử , lúc này kịch diễn không thành , làm thế nào? .

Đàm Kiến Linh : Ta nào biết a , người này là quỷ sao ? Tới nhanh như vậy , ta còn chưa bắt đầu giả bộ bệnh đâu .

Tả Uyển Tri : Ngươi nhìn bây giờ nhắm mắt vẫn còn kịp sao ? .

Đàm Kiến Linh : Ta cũng không biết . Ta nhắm thử một chút .

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh Đàm Kiến Linh thế nhanh như chớp không kịp bịt tai nhắm mắt lại , Tả Uyển thấy vậy nhận lấy động tác bị Tiết Ly Y cắt đứt lời

" Hắn luôn như vậy động một tí bất tỉnh , là thật không được ... " .

Giọng nói nàng đột nhiên cao giọng quát lên .

" Ngươi làm gì? " .

Tao nhã lịch sự lão thái thái giọng như sét đánh .

" Ngươi đối với lão Đàm chúng ta làm gì ? ! " .