Chương 100: Hai món đồ

Edit:

Beta:

“Được, đều nghe cậu”

Nhìn thấy Từ Phượng vui vẻ như vậy, tôi cũng không muốn làm mất hứng nên vội vã phụ họa nói.

Có lẽ là do sắp đi đến mấy nơi kia, hiện tại trong lòng tôi có chút nôn nao, trừ những điều đó ra, còn có một cảm giác nguy cơ trùng trùng, tôi không biết rốt cục cảm giác nguy hiểm này do đâu. Nhưng mà có thể chắc chắn, chuyến đi này cũng không dễ dàng như tôi tưởng.

“Vậy tối nay cậu ngủ trên ghế sopha đỡ đi, haha, còn giường để tôi cùng Uyển Nhi chiếm là được. Từ Phượng nhẹ nhàng cười, như là muốn dẫn dắt tôi về ký ức lần đầu tiên gặp cô ấy”

“Chiếm thì chiếm đi, dù sao em ngủ chỗ nào cũng được”

“Nếu không thì cùng chị chen chúc?”

Từ Phượng nháy mắt ra hiệu, tôi cũng cười ha hả, mới nói, cái này cũng không thể, nếu như bị tên Chu Tam kia biết em cùng chị chen chúc ngủ một chỗ, tên kia không lăng trì em mới lạ”

Từ Phượng cũng phì cười.

“Cứ giỏi nói đùa, cũng không còn sớm. Ngủ đi, chị cũng đi ngủ đây”

Từ Phượng nói xong liền đi vào phòng, chỉ chừa lại tôi cô độc giữa gian phòng. Tôi gãi đầu một cái, đột nhiên cảm thấy là lạ.

Đi đến phòng khách, ngồi ngay ngắn trên ghế sopha, tôi nhìn trái phải quanh căn phòng, bên trái là Cát Uyển Nhi, còn bên phải là phòng Từ Phương. Đột nhiên cảm thấy rất thoải mái, tựa như bây giờ mọi người đều yên lành, cũng như ước nguyện lớn nhất của đời tôi vậy.

Gian truân trước kia cùng gian khổ khiến tôi cảm thấy cái gì cũng không quan trọng nữa. có thể sống trên đời đã tốt rồi.

Lấy ra lá thư, giấy niêm phong là dùng một loại thuốc màu đỏ chế ra, phía trên tựa hồ còn ấn một ký hiệu, phù hiệu kia rất giống hình tam giác, bên trong còn có một chữ.

Chỉ là con dấu được ấn lên thư trong thời gian hơi dài, ký hiệu trên đó tôi đọc mãi không ra.

Mở ra con dấu trên đó, mấy trang giấy ố vàng bên trong rơi lả tả. tôi thoáng giật mình bởi niên kỷ của những trang giấy, ít nhất đã rất nhiều năm hơn.

Vượt khỏi dự đoán của tôi, đây không phải bức thư viết cho tôi mà là một cuốn sách hướng dẫn sử dụng.

Có thể xác định rằng đây là viết tay, mà còn viết về đồ vật nằm trong rương kia.

Cái thứ nhất: Độ bàn, dùng máu chính mình dẫn, khởi động ra lực lượng thần bí trong bàn, phá hủy được những thứ không thể phá hủy nổi.

Cái thứ hai: Huyết chú, lấy người sống làm vật dẫn, dựa vào máu người sống, khắc phù chú sau lưng, có thể phá hủy được những thứ không thể phá hủy nổi

Cái thứ ba.

Khi nhìn đến đồ vật thứ ba, mới phát hiện ra không có, chỉ còn lại một câu như lời cảnh cáo, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn ba chữ.

“Dùng cẩn thận”

Không nói đến cái độ bàn thứ nhất, lấy máu tươi làm vật dẫn, cái này tựa không có vấn đề gì lớn, nhưng cái huyết chú thứ hai. lấy người sống làm vật dẫn, tôi làm sao không biết câu lấy người sống làm vật dẫn nghĩa là gì được, nói cách khác nếu muốn khởi động huyết chú, phải gϊếŧ chết một người sống, dùng thân thể người đó làm môi giới, như thế mới phát huy ra được uy lực của huyết chú.

Lấy người sống làm vật dẫn, cái thứ gọi là huyết chú nà đúng là quá mức âm tà rồi.

Tôi không tin được đây là đồ vật ông nội để lại, hoặc có thể nói là di vật.

Trong ký ức của tôi, ông luôn là một lão già nghiêm khắc, mấy chuyện chém gϊếŧ tựa hồ không cách nào liên quan đến ông, thậm chí cả chuyện sống chết.

Từ đầu khi Chu Tam vừa thấy ông, ông nội hẳn có một đoạn chuyện xưa không muốn kể, bởi vì từ trong mắt Chu Tam tôi phát hiện được tia sợ hãi, Chu Tam là ai chứ, chuyện mà hắn sợ thì phải kinh khủng đến mức nào?

Đem phong thư kia cất kỹ, suy nghĩ của tôi lại trôi dạt về ngày đó trên bờ sông Hồng hà, cảnh A Hổ bảo vệ quỷ anh. A Hổ làm ra đủ chuyện, có thể thấy lúc hắn lựa chọn rời đi đã đau khổ cùng cực đến thế nào.

Nhưng kết cục của hai người lại là âm dương cách biệt, đây là vận mệnh, có lẽ là vậy.

Ông nội từng nói con người một khắc sau khi khi sinh ra đã được ấn định vận mệnh của riêng mình. đó có phải đúng hay không, những việc tôi trải qua là những điều đã định sẵn?

Người sống một đời, ai có thể đạt được như ý!

Tôi cứ an ủi mình như thế. Rồi mơ màng thϊếp đi lúc nào không hay. tôi nhìn thấy rất nhiều thứ, thấy rất nhiều người, ông nôi, cha, thậm chí là mẹ tôi từ nhiều năm trước.

Bọn họ đều đứng vây quanh trước mặt tôi, chỉ trỏ tôi, rồi thật lâu, tất cả mọi người rời đi, ông nội mới đến trước mặt tôi ngồi xuống, ông nhìn tôi, trong mắt không còn sự bao dung như lúc trước, giờ lại nhiều thêm mấy phần nghiêm khắc.

“Con đường sau này, cũng chỉ có mình cháu phải đi, chúng ta sẽ chờ cháu, chờ cháu đuổi kịp chúng ta”

Nói xong, ông biến mất đột ngột trước mắt tôi.

Tôi choàng tỉnh giấc, mặt ướt đẫm nước mắt, ánh mặt trời ngoài cửa chiếu huy hoàng, chiếu đến trên sàn nhà, tôi ngẩng đầu nhìn thấy Từ Phượng từ trong bếp đi ra, sờ lại người mình mới tìm được sự ấm áp lúc này.

Không biết từ lúc nào trên người tôi lại có thêm một cái áo, hẳn là áo của Từ Phượng, mang theo một mùi hương nhẹ nhàng thơm ngát.

“Uyển Nhi đã dậy chưa?”

Tôi nhìn về căn phòng của Cát Uyển Nhi, cửa phòng vẫn khép. tôi không rõ con bé đã rời giường hay chưa.

.

“Dậy rồi, khôi phục không tệ, vừa mới bảo muốn đi mua chút đồ về cho cậu ”

Đang nói, tiếng đập cửa vang lên, tôi ngẩng đầu. Bắt gặp Cát Uyển Nhi đang mang một túi xách không lớn lắm ngoài cửa. Tôi đang tính khó chịu hỏi cô ấy đi mua cái túi lúc nào, cô nàng liền đem nó ném qua tôi.

“Anh Trần Tùng, anh xem có thích không, mua riêng cho anh đấy”

Tôi hơi sửng sốt. Cái túi này là loại đeo một bên, nhưng lại có chút khác là chất liệu hình như làm từ vải bạc, sờ thì thấy có chút thô ráp.

Tôi mở ra xem, bên trong có rất nhiều ngăn, sau khi nhận lấy mới phát hiện bên trong mỗi cái ngăn có thể tùy ý mở rộng ta. Cái túi trước mặt này có lẽ chứa đựng được vài đồ như bùa chú, hương đèn, cho dù thêm mấy món trong cái rương kia cũng được.

“Đây là lần đầu tiên có người mua quà tặng anh, tuy nói có chút lạ lẫm nhưng anh rất thích cái túi này”

Rất thích!

Tôi loay hoay với cái túi đeo vai trên tay, tuy chỉ là vỏn vẹn hai chữ nhưng cũng khiến Cát Uyển Nhi vui tít mắt.

“Trên đường trở về em tiện tay mua, biết anh sẽ thích mà, hihi”

Cát Uyển Nhi cười ngại ngùng, tôi để chiếc túi lên ghế sopha, đột nhiên nhớ tới độ bàn tối hôm qua.

Mở rương ra lần nữa, lục lọi bên trong nửa ngày trời, tôi mới phát hiện ra một bọc vải đỏ được khóa lại, cẩn thận mở ra, quả nhiên một cái la bàn màu nâu xuất hiện trước mắt tôi, nhưng mà đến gần thì lại nghe mùi máu tanh tưởi bốc lên.