Tác giả: Tồn Tại Tường Giác
Edit + Beta: Hwan
*****************
‘Ngưu lang’ cùng ngưu lang [2.2]
Hoàng Tư Hàm cầm điện thoại trong tay, nhăn lại lông mi.“Chu Mạn Sâm lại phát điên cái gì, miệng cậu ta không phải rất tham sao? Nói mời đi ăn đại tiệc, vậy mà không đến, còn nói khó chịu.” Có vấn đề, có vấn đề lớn. Hoàng Tư Hàm vuốt cằm, nheo mắt.
“Tổng biên, đã đến giờ họp !” Bí thư đẩy cửa tiến vào.
Không được, nhất định có việc! Anh phải trở về nhìn xem! Hoàng Tư Hàm cầm lấy áo khoác treo trên ghế, chạy nhanh như gió đi ra.
“Tổng…… Tổng biên…… phải họp !”
“Mọi người thảo luận trước đi!” Hoàng Tư Hàm vọt vào thang máy.
……
Đậu xe trước cửa nhà, Hoàng Tư Hàm khóa xe, đi vào nhà.“Mạn Sâm, Mạn Sâm, em ở đâu?” Kêu vài tiếng nhưng không thấy người đáp lại, chạy lên lầu đẩy cửa phòng ngủ, chỉ thấy một tòa núi nhỏ ‘dựng đứng’ ở giữa giường lớn.
Nhẹ nhàng bước qua, kéo rớt chăn, lộ đầu Chu Mạn Sâm ra.“Trong người không thoải mái?” Vương tay sờ đầu người trên giường, thấy người này không có chuyện gì, mới yên lòng.“Làm sao vậy? Nói cho tôi biết em khó chịu chỗ nào.” Người này rất kỳ quái .
“Hàm!” Chu Mạn Sâm nằm lên đùi Hoàng Tư Hàm.“Anh biết tôi yêu thích Thương Thừa Tuấn bao nhiêu không?” Mở miệng nói.
Hoàng Tư Hàm bĩu môi, chua nói:“Tôi biết!” Hắn như thế nào không biết, lúc trước vì anh đố kỵ, mới đem poster có chữ kí mà Thương Thừa Tuấn tự tay kí, xé xuống, kết quả thiếu chút nữa người này cùng anh liều mạng. Nếu không phải anh nhờ bạn bè tìm được hai vé vào cửa concert của Thương Thừa Tuấn, anh đã sớm đi gặp diêm vương .
“Khi đó tôi sống ở nơi tăm tối, thời điểm muốn tự sát, tôi nghe được tiếng ca của cậu ấy ở radio. Thật sự rất êm tai, tiếng ca kia dường như làm cho người ta quên hết phiền não. Một một từ, cậu ấy ca đều chạm đến tâm của tôi, lúc ca khúc kết thúc, tôi mới phát hiện lệ rơi đầy mặt.” Chu Mạn Sâm nắm tay Hoàng Tư Hàm.“Sau đó tôi mới biết được, ca khúc kia do Thương Thừa Tuấn viết. Tôi lúc ấy đã nghĩ, là người như thế nào mới có thể viết được ca khúc thấm vào tâm hồn.”
Hoàng Tư Hàm không nói gì, ngồi ở kia, nghe Chu Mạn Sâm nói:“Khi lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy, liền giật mình, cảm thán trên đời này có người hoàn mỹ đến như vậy. Nụ cười của cậu ấy giống như ca khúc cậu ấy hát có thể đả động tâm mọi người. Cậu ấy vẫn là mục tiêu mà tôi hướng tới……” Chu Mạn Sâm in lặng.“Thật ra…… hôm nay……” Gục đầu xuống.
“Hôm nay làm sao vậy?”
Chu Mạn Sâm thở dài,“Tôi vẫn tưởng Thương Thừa Tuấn hoàn mỹ là do trời sinh , từ nội tâm phát ra, vô luận là trên sân khấu hay là ngoài đời. Nhưng hôm nay khi tôi nhìn thấy cậu ấy, tôi mới phát hiện dĩ nhiên đều là giả dối, làm cho người ta khó mà tin được.”
“Em nhìn thấy Thương Thừa Tuấn ?” Hoàng Tư Hàm có chút kinh ngạc.“Em nhìn thấy ở đâu?”