Chương 2-6

Nghe Chu Mạn Sâm nói xong, Thương Thừa Tuấn ảo não vỗ vỗ đầu.“Đúng ta, tôi đều quên nói cho anh tên của tôi !” Đứng lên, lau tay lên quần, vươn lên nói:“Nhĩ hảo, tôi gọi là Thương Thừa Tuấn, thỉnh chiếu cố nhiều!”

“Ha ha, nhĩ hảo! Tôi là Chu Mạn Sâm, thật vui khi biết cậu Thương Thừa…… Thương Thừa…… Tuấn……” Chu Mạn Sâm trừng lớn mắt nhìn người trước mắt không khác nào khất cái. Không…… Không có khả năng…… Người này sao có thể là người kia trình diễn siêu hay, hát siêu tốt, người lại đẹp không biên giới Thương Thừa Tuấn, người kia vẫn luôn mỉm cười cao quý Thương Thừa Tuấn, là ‘Thương đoàn’ trong suy nghĩ của bọn họ!

“Cậu nói cậu tên gì?” Chu Mạn Sâm uống một hơi hết cốc nước đá, chà xát miệng, đào đào lỗ tai, lại hỏi. Nhất định là hắn nghe lầm , hoặc chính là trùng tên trùng họ, nhưng khẳng định không phải là Thương Thừa Tuấn trong cảm nhận của hắn.

“Tôi gọi là Thương Thừa Tuấn!” Thương Thừa Tuấn cẩn thận sờ sờ sắc mặt đột nhiên biến đổi của Chu Mạn Sâm.“Sâm ca anh làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Vì cái gì làm ra bộ dáng bị đả kích.

Chu Mạn Sâm ôm đầu, loạng choạng thân mình đứng lên, nắm lấy bả vai Thương Thừa Tuấn, cố lấy dũng khí cuối cùng hỏi:“Vậy Lí Tu là gì của cậu?”

Tu? Thương Thừa Tuấn cười nói:“Tu anh ấy nói chính mình là người đại diện, tính ra cùng là người quản lý không sai biệt lắm. Anh ấy giúp tôi tìm công tác, như vậy tôi có thể kiếm tiền nuôi sống chính mình .” Thương Thừa Tuấn cố gắng nghĩ lúc ấy Lí Tu cùng cậu nói qua.

Trời ạ! Ta không muốn sống! Chu Mạn Sâm ngã ngồi trên mặt đất. Lão thiên gia a! Người vì sao phá vỡ ảo tưởng của ta, vì cái gì muốn cho ta biết bản chất của ‘Thương thừa tuấn’, ta tình nguyện sinh hoạt tại bên trong thế giới đồng thoại, ta tình nguyện tin tưởng người hoàn mỹ đến rối tinh rối mù là ‘Thương thừa tuấn’, mà không phải là người bẩn thỉu, ăn mặc không hợp thời, đầu lại còn cài hoa.

Ai oán nhìn người đang khẩn trương, Chu Mạn Sâm cự tuyệt nâng dậy, một mình lắc lắc lắc lắc đứng lên, hướng cửa đi đến.“Ta vì cái gì muốn lại đây…… Ta vì cái gì muốn lại đây……” Chu Mạn Sâm mê mang hướng phía trước đi.

“Sâm ca, anh phải đi về sao?” Thương Thừa Tuấn chạy đến cạnh cửa.

“Ân……” Chu Mạn Sâm hừ hừ, mở cửa chuẩn bị về nhà.

“Anh không phải đến tôi……” Đùa sao? Thương Thừa Tuấn đáng thương nhìn Chu Mạn Sâm.

Nhìn thấy người nọ dùng ánh mắt chó con nhìn mình, Chu Mạn Sâm theo bản năng vươn tay sờ mặt Thương Thừa Tuấn, đem kính to lấy xuống, tâm tình phức tạp nhìn khuôn mặt anh tuấn kia, nói:“Tôi muốn trở về bình tĩnh một chút, bình phục cảm xúc.” Liếc nhìn nam nhân từng là trụ cột tâm linh của mình, xoay người rời đi. Tín ngưỡng nháy mắt bị đánh tan, thật sự thực…… Chu Mạn Sâm thở dài một hơi.