“Đình, bọn họ làm sao vậy?” Thương Thừa Tuấn kéo kéo Hoắc Văn Đình, chỉ vào hóa thạch Hoàng Tư Hàm cùng Chu Mạn Sâm. Cậu nói có gì sai sao? Thương Thừa Tuấn chớp chớp mắt nghĩ.
Chu Mạn Sâm thấy Hoắc Văn Đình rời khỏi nhà, vì thế vội vàng lao xuống lầu, chạy đến đối diện, nhập vào mật mã cùng vân tay, chạy vào nhà. Hắn thập phần may mắn ngày đó chính mình mặt dày mày dạn đem vân tay lưu vào, lấy luôn được cả mật mã. Tuy khu dân cư này người không thiếu, nhưng mọi người cũng rất ít lui tới, thậm chí còn không có xuất hiện. Hiện tại hắn cũng không cần đến Bar làm việc, chỉ có thể một mình ở nhà đợi người. Hiện tại thật vất vả quen được một người thú vị, hắn đương nhiên không thể buông tha.
Nhanh chân lẹ tay đi vào nhà, thấy người nọ đầu tóc rối bời, đem kính mắt bỏ ra, ghé vào sô pha thượng viết gì đó.
“Mắt kính đệ đệ ~~ cậu đang làm cái gì đó?” Chu Mạn Sâm ngồi chồm hổm, xoa xoa mái tóc như cỏ dại của cậu.
“A?” Thương Thừa Tuấn ngẩng đầu mê man nhìn người đột nhiên xuất hiện trong nhà,“Sâm ca!” Thương Thừa Tuấn buông bút trong tay, đứng dậy.“Sao anh qua đây?”
Chu Mạn Sâm nhún nhún vai, hướng sô pha ngồi xuống.“Tôi thấy cậu ở nhà một mình sợ tịch mịch, cho nên cố ý buông mọi chuyện trong tay qua đây tìm cậu!”
“Sâm ca!” Thương Thừa Tuấn hai mắt cảm động nhìn Chu Mạn Sâm trước mặt.
Vậy mà tiểu tử này cũng tin, cậu ta cũng quá đơn thuần ? Nhìn người không chút hoài nghi, toàn tâm toàn ý tin tưởng mình, Chu Mạn Sâm có chút chột dạ.“Khụ khụ, mắt kính đệ đệ, sao không cho cốc nước, tôi thực khát nước.”
“Anh chờ chút!” Nghe thấy Chu Mạn Sâm muốn uống nước, Thương Thừa Tuấn vội vàng chạy đến phòng bếp.
Tựa vào trên sô pha, nhìn chung quanh một vòng, thấy trên sô pha có vài tờ giấy, Chu Mạn Sâm thuận tay cầm lấy xem. Nhạc phổ? Vẫn đang viết được một nửa .“Ca khúc này ngươi viết ?” Hô.
Thương Thừa Tuấn đem cốc nước trắng đưa cho Chu Mạn Sâm, cầm lấy tờ giấy.“Đúng vậy, bất quá gần nhất vẫn không có linh cảm, cho nên vẫn viết không xong.” Ngồi xếp bằng trên sô pha.
“Nhìn không ra, cậu là nhạc sĩ?” Trách không được phẩm vị kỳ quái như vậy, nhìn từ trên xuống dưới người bên cạnh.“Nói như vậy cậu coi như nửa người thuộc giới giải trí, vậy cậu có viết bài hát cho Thương Thừa Tuấn chưa?” Bát quái hỏi.
Cậu vẫn đều viết cho mình hát a! Sâm ca vì cái gì muốn hỏi như vậy? Thương Thừa Tuấn gãi gãi đầu, nghi hoặc nhìn Chu Mạn Sâm.
“Được rồi, được rồi!” Chu Mạn Sâm khoát tay.“Nhìn dáng vẻ của cậu chắc chưa viết ca khúc cho đại minh tinh, huống chi là Thương Thừa Tuấn. Tôi hỏi thật sự là điều thừa.” Kéo người qua, thân mật hỏi:“Cậu còn chưa cho tôi biết tên đâu? Tôi vẫn không thể gọi cậu là ‘mắt kính đệ đệ’ đi!”