Chương 2: Người xưa

Edit: Dâu Tây 🍓

Ba mẹ của Vân Nha đều là giáo viên cấp ba, còn anh trai cô thì làm việc ở cục giáo dục nội thành, từ nhỏ cô đã chịu ảnh hưởng từ gia đình, chưa bao giờ hút thuốc, uống rượu hay có những thói quen xấu khác. Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Lục Hoài say rượu, cô ẩn nhẫn sinh ra cảm giác hơi chút cự tuyệt.

Làm thế nào để mô tả mùi hăng của cồn? Nó chính là cảm giác nồng nặc, uể oải, giống như một chiếc mạng nhện giăng kín trời, mang cô trói lại, sau đó cuộn thành một quả bóng, trói chặt cô đến mức ngạt thở. Không thể vùng vẫy, chỉ có thể ngồi yên chờ chết.

Nhưng bây giờ, nó dường như đã biến thành thói quen của cô.

Mỗi năm có mấy ngày đặc biệt, Lục Hoài đều sẽ uống say đến mức không biết trời trăng gì.

Vào ngày sinh nhật của Lương Tranh, ngày kỷ niệm kết hôn của anh và Lương Tranh, ngày giỗ của Lương Tranh, anh đều sẽ mang theo rượu đi đến mộ viên, ngồi ở bên mộ phần của cô ấy, vừa nói chuyện vừa uống rượu. Có đôi khi đến đêm khuya mới về, hoặc có khi cả trắng đêm không về.

Hôm nay, đâu phải ngày đặc biệt gì. Tại sao anh lại uống say, lại còn về nhà muộn?

Anh không nói, Vân Nha cũng không hỏi. Cô phải dùng hết sức chín trâu hai hổ, gian nan mới đỡ anh nằm lên giường. Cô cởi giày cho anh, ân cần lau người cho anh, sau một hồi vật vã, bận rộn trong ngoài, chờ nghỉ ngơi một lát, cô thấy ngoài trời đã gần sáng.

Đêm nay sợ là ngủ không được rồi.

Vân Nha khẽ thở dài, đắp chăn cho người chồng vẫn còn đang cau mày trong giấc mơ, đang định vào bếp nấu canh giải rượu.

Cô vừa mới xoay người, thì cánh tay bất ngờ bị người phía sau giữ lại, các ngón tay của người đàn ông siết chặt, dùng lực rất mạnh, tưởng chừng như muốn bóp nát tay cô.

"Tranh Tranh…"

Cơ thể nhỏ nhắn của Vân Nha ngay lập tức cứng đờ.

Cái tên mà Lục Hoài đang lẩm bẩm, chính là cái tên đã quanh quẩn trong giấc mơ vào lúc nửa đêm của anh hàng trăm ngàn lần. Tiếng gọi đó, chất chứa thâm tình nồng đậm, không cách nào hòa tan được.

Cánh tay cô rất nhanh đã hằn lên dấu đỏ, nơi bị nắm lấy có cảm giác đau âm ỉ.

Lục Hoài còn mơ hồ lẩm bẩm cái gì đó, nhưng cô đã không còn nghe rõ nữa.

Tay cô thật sự rất đau, nhưng cô đau không chỉ có tay. L*иg ngực nóng rát, kịch liệt không ngừng, truyền đến từng cơn đau dữ dội.

Lại là Lương Tranh, lại là Lương Tranh!! Cô vừa mệt mỏi vừa tức giận, nước mắt chực trào bắt đầu liên tục rơi xuống.

Lẽ ra không nên như vậy, Vân Nha ơi là Vân Nha, sao mày có thể quan tâm nhiều đến thế? Bản thân phải rộng lượng, phải rộng lượng, người phụ nữ đó đã hóa thành vong hồn, thậm chí có thể ngay cả vong hồn cũng chẳng phải. Người này đã qua đời, mọi chuyện đã được trời cao định đoạt, chính mình hà cớ gì phải cùng cô ấy tính toán chi li.

Hãy nghĩ thoáng chút đi. Cô không biết bản thân mình đã lặp đi lặp lại câu nói này không biết bao nhiêu lần.

Cô thản nhiên lau nước mắt trên mặt rồi lắc đầu, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc hỗn loạn. Cô giơ tay lên, tách từng ngón tay bởi vì dùng lực nắm mà trắng bệch của chồng mình ra, nhưng lại không đành lòng, cẩn thận nhấc cánh tay anh đặt vào trong chăn.

Lục Hoài say rượu nằm trên giường, sắc mặt đỏ bừng dị thường, đôi mắt sâu thâm thúy lúc này nhắm chặt, đôi môi mỏng hơi nhợt nhạt mím lại thành một đường.

Ánh mắt của Vân Nha nhìn xuống giữa môi người đàn ông. Người ta nói rằng, hầu hết đàn ông trên thế giới có hình dáng môi như vậy, phần lớn đều bạc tình. Nhưng mà Lục Hoài, tại sao anh lại không phải?

Chẳng lẽ anh không hiểu rõ, Lương Tranh đã chết được năm năm rồi, cô ấy sẽ không trở lại.

Không bao giờ quay trở lại.

Quên cô ấy đi, bắt đầu một cuộc sống mới, chẳng phải tốt hơn sao?

*

Vân Nha ngáp vài cái, rồi ôm bộ quần áo Lục Hoài đã thay ra ban công giặt giũ, tuy nhiên tay cô trong lúc vô tình bất ngờ chạm vào một vật cứng trong túi quần, khi lấy ra thì phát hiện đó là một chiếc đồng quả quýt.

Trái tim lại bắt đầu đau đớn không thể kềm chế, giống như bị một mũi kim nhọn đâm vào.

Đây chính là món bảo vật của Lục Hoài, được Lương Tranh trao cho anh. Cô không cần mở ra cũng biết bên trong cất chứa ảnh của Lương Tranh khi cô ấy còn trẻ. Người phụ nữ xinh đẹp mắt ngọc mài ngài, tóc dài xõa ngang vai, lộ ra nụ cười rạng rỡ, từ đây liền khảm sâu vào trái tim người yêu cô. Không thể xóa nhòa, bất di bất dịch, quật cường khắc sâu, khiến người đã thấy sẽ làm họ không thể nào quên được.

Chết tiệt!

Vân Nha cầm chặt chiếc đồng hồ, tức giận quay người lại, muốn hung hăng ném nó ra ngoài ban công.

Cùng với đoạn ký ức kia, vứt chúng nó đi thật xa!

Nếu trên đời này thật sự có thứ nước vong tình, thì cô nhất định sẽ lấy một ly cho Lục Hoài uống. Từ nay, hãy quên người phụ nữ Lương Tranh này đi, để anh từ trên xuống dưới hoàn toàn thuộc về riêng cô.

*

Từ xa xưa người ta đã nói rằng "gặp người mới thì cười, nghe người cũ thì khóc", nhưng tại sao trong trường hợp của cô, lại tương phản đến đáng buồn?

Cô không thể nói, nhưng điều đó không có nghĩa là trong lòng cô không suy nghĩ.

Cô hận người phụ nữ mình chưa từng gặp mặt kia, trách cô ta khi còn sống đã chiếm hữu Lục Hoài, vậy mà sau khi đi vào nơi cùng trời cuối đất vẫn bám lấy anh không buông.

Tuy nhiên, tình cảm không phải là một cuộc thi, không phải chỉ dựa vào sự nỗ lực là có thể thắng được. Mà nó chú trọng đến thứ tự trước sau, ai bước vào trước thì làm chủ.

Vân Nha giơ cao chiếc đồng hồ quả quýt, nắm chặt cho đến khi lòng bàn tay đỏ bừng, các khớp xương trên ngón tay trắng bệch. Nhưng cô vẫn chậm chạp không hề vứt đi.

Haizz. Cô thở dài một tiếng, bực bội ném chiếc đồng hồ quả quýt vào giỏ đựng quần áo dưới chân rồi đóng nắp lại.

--------------------------