Chương 1: Trở về muộn

Edit: Dâu Tây 🍓

Trên chiếc đồng hồ treo tường hình tròn trong phòng khách, kim giờ và kim phút xếp chồng lên nhau, phát ra âm thanh "tí tách".

m thanh này trong đêm tối vô cùng vang vọng. Đã đến nửa đêm rồi.

Đèn trong phòng phả lên ánh sáng ấm áp, Vân Nha ôm chặt lấy con thỏ nhồi bông còn to lớn hơn cả mình, ngồi trên chiếc ghế sofa tối màu đối diện cửa ra vào, đưa đôi mắt chua xót nhìn về hướng huyền quan [*].

Toàn bộ thế giới tĩnh lặng, giống như một vùng đất hoang vu trống rỗng, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của chính mình.

Lúc này Lục Hoài còn chưa trở về.

Một mình cô ngồi đợi, tóm lại là sẽ dễ dàng suy nghĩ lung tung.

Trong đầu Vân Nha lần nữa nhớ tới câu chuyện kinh dị đáng sợ mà cô từng nghe khi còn nhỏ.

Lúc đó cô vừa mới vào năm đầu trung học cơ sở. Một hôm nọ của tiết tự học buổi tối, toàn trường bỗng dưng cúp điện, sau khi các bạn trong lớp thích ứng kịp thì ngay lập tức hưng phấn la hét, giáo viên phụ trách tiết tự học dù cho có hùng hùng hổ hổ thế nào cũng không thể áp chế được. Suy cho cùng, đối với những đứa trẻ bận rộn với việc học từ sáng đến tối thì khoảng thời gian rảnh rỗi như vậy, thực sự rất quý giá.

Sao có thể không tùy ý buông thả cho được?

Nhận thấy trong khoảng thời gian ngắn ắt hẳn sẽ không có điện, cũng không còn cách nào khác để giải quyết tình huống này, giáo viên bèn yêu cầu cán bộ lớp thắp nến, để tùy bọn họ tự tổ chức hoạt động.

Giữa lúc mọi người xôn xao không biết người nào đột nhiên hét lớn: "Hay là chúng ta kể chuyện kinh dị lúc nửa đêm đi!"

Đám đông nghe vậy không giấu được sự phấn khích. Các bạn học thường ngày có lá gan lớn xô đẩy, hứng thú bừng bừng vây lên, gọi một nam sinh trong lớp đã học phát thanh ra phía trước. Bạn nam đó ngồi trong góc, không biết đang suy nghĩ gì, nghe có người gọi tên mình, chần chờ hai giây, sau đó thoáng thấy Vân Nha đang nhút nhát sợ sệt nhìn về phía mình, cậu ta như được động viên đứng dậy bước đi hòa vào đám đông, đối mặt với khuôn mặt tái nhợt của cô, giọng nói lúc lên lúc xuống, sống động như thật dẫn dắt mọi người vào tình huống gay cấn của câu chuyện kinh dị lúc nửa đêm.

Vân Nha khó nén cảm giác căng thẳng, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, tâm tình của cô cũng bị môi trường xung quanh chọc cho ngứa ngáy. Hai bàn tay đều đổ mồ hôi lạnh, đặt trên gấu váy màu lam nhạt, khẩn trương nhào thành một nắm. Cô không khỏi mở to đôi mắt đen và sáng, cắn môi, cảm thấy ớn lạnh sống lưng, nhưng vẫn cố hết sức tập trung lắng nghe.

Chuyện kể rằng, có một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp đại học, sống trên tầng 5 của một khu tái định cư ở một vùng ngoại ô hẻo lánh.

Mỗi đêm vào lúc nửa đêm, khi cô gái đang nằm trên giường, cô lại nghe thấy tiếng "bộp bộp bộp" từ xa đến gần ngoài cầu thang, đó là tiếng giày cao gót va chạm với mặt đất.

Nửa đêm, bốn phía yên tĩnh, âm thanh lại to lớn quỷ dị khác thường, cô gái trẻ trốn vào trong ổ chăn, vô cùng sợ hãi.

Mỗi đêm, âm thanh này sẽ vang lên giống như tiếng đồng hồ báo thức hẹn giờ vào lúc nửa đêm.

Từ xa đến gần, càng ngày càng gần, đi ngang qua cửa phòng của cô gái, "bộp bộp bộp", rẽ vào góc tường rồi đi lên tầng sáu.

Nửa đêm, cô gái lại nghe thấy tiếng giày cao gót lạ lùng, rồi đột nhiên dừng lại trước cửa nhà mình.

Một trận tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc" truyền đến, phảng phất như ở ngay bên tai.

Người kia đang gõ cửa nhà cô.

"A!" Cô kêu lên một tiếng ngắn ngủi, lông tơ dựng ngược, hoảng sợ vội vàng chui xuống giường, cuộn tròn người như quả bóng.

Tiếng gõ cửa vang lên không ngừng nghỉ, cực kỳ có kiên nhẫn, ngưng một lúc rồi lại tiếp tục gõ.

Cốc cốc cốc.

Đôi mắt cô gái mở to, phải rất lâu cô mới lấy hết can đảm thò đầu ra khỏi chăn, thấp giọng hỏi: "Ai đó?"

Nhưng câu hỏi như hòn đá chìm vào đáy biển, bên ngoài không có tiếng trả lời.

Cô gái lại trốn vào trong ổ chăn, dự định không để ý đến nữa.

Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên.

Và cứ thế, cứ như theo chu kỳ tuần hoàn lặp lại.

Đầu cô gái sắp sửa nổ tung, ngẫm nghĩ xem không biết ai đang giở trò trêu chọc cô?

Cô gái mắng chửi liên tục đồng thời dũng cảm đứng dậy, đi về phía cửa, muốn tìm hiểu đến tận cùng.

Tay cô gái đổ mồ hôi lạnh, eo khom xuống, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể đến gần cửa.

Cô chậm rãi và nhẹ nhàng mà đưa mắt nhìn vào mắt mèo, cố gắng nhìn xem ai đang ở ngoài nhà.

Một cảnh tượng ngoài ý muốn đã xảy ra, thứ cô gái nhìn thấy chính là —

Bạn nam cùng lớp nói đến đây thì dừng lại, dưới ánh nến, trên mặt lộ ra vẻ mặt đầy ẩn ý.

Trái tim của Vân Nha treo lơ lửng, vừa hồi hộp vừa phấn khích, lòng hiếu kỳ của cô mãnh liệt chưa từng có, cô cầm bút viết nhanh xuống một tờ giấy, hỏi bạn cùng lớp xem anh ta đã nhìn thấy gì?!

Dưới ánh nến, người bạn cùng lớp nhìn dòng chữ trên tờ giấy, vẻ mặt trở nên cổ quái, đột nhiên cúi người thổi "phù" một cái làm tắt ngọn nến trên bàn bên cạnh.

Tiếng la hét thất thanh của các nữ sinh xung quanh vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Cậu ta đột nhiên đến gần Vân Nha, giọng nói nhẹ nhàng, mang theo không khí ma quái:

"Cô ấy... nhìn thấy một đôi mắt... với con ngươi rỉ máu…"

A!

Câu trả lời quỷ dị này khiến Vân Nha sợ đến mức tự cắn vào lưỡi mình.

Cô ngẩng đầu lên, trong bóng tối, dường như có vô số đôi mắt tròn vo với đôi con ngươi đỏ như máu lúc này đang lao về phía cô, cô nhạy cảm đến mức thậm chí còn cho rằng mình ngửi thấy mùi máu tươi tanh nồng khó chịu!

Ahhh!!

Cô bất lực lùi lại, trọng tâm không ổn định, nặng nề ngã xuống ghế. Cô phớt lờ cơn đau trên người, lấy tay ôm chặt mặt, hoảng sợ mở miệng muốn hét lên thật to, nhưng vô ích, cô chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở đáng thương "hức hức hức ức" - giống như tiếng kêu của con vật nhỏ khi sợ hãi.

Phản ứng của cô làm những bạn nam nghịch ngợm xung quanh bật cười, họ "rống" lên một tiếng rồi cười haha.

Cảnh tượng này đã ám ảnh cô hơn mười năm, là cơn ác mộng của cô từ thơ ấu đến bây giờ, lúc này nghĩ lại khiến cô không khỏi rùng mình ớn lạnh.

Từ đó về sau, Vân Nha không bao giờ dám nhìn vào mắt mèo trên cửa nữa.

*

Di động được cô cầm chặt trong lòng bàn tay lâu quá, có hơi chút nóng lên. Số của Lục Hoài rất gần với ngón tay cái bên phải của cô, nhưng cô vẫn chậm chạp không bấm số.

Có đôi khi, cô cực kỳ hâm mộ những người vợ sẽ làm nũng, biết ăn nói. Khi nhớ chồng, các cô ấy nên gọi điện mọi lúc mọi nơi để bày tỏ nỗi nhớ nhung.

Chồng yêu, anh đang ở đâu nha~?

Chồng yêu, anh khi nào thì trở về a?

Khi nghe giọng nói dịu dàng động lòng người của vợ, hầu hết những người chồng ra ngoài đều sẽ nóng lòng muốn trở về nhà.

Nhưng một vài lời thăm hỏi thông thường được một gia đình bình thường sử dụng, lại là điều xa xỉ mà cô hằng mong ước từ lâu.

Thật đáng buồn biết bao, bởi khi cô vừa sinh ra đã mất đi quyền lợi nói chuyện.

Thượng đế nhân từ có quá nhiều việc phải làm, ông ấy quá bận rộn, quên mất rằng ở một góc nào đó trên thế gian, vẫn còn một cô gái bình thường vẫn chưa được người ban cho âm thanh.

Cô chỉ có thể ngồi như thế này, hòa mình vào bóng đêm vô tận. Lẳng lặng chờ đợi, im lặng chờ đợi.

Nhưng chồng cô, vẫn còn lưu luyến thế giới ở bên ngoài ngôi nhà.

Ở nơi thành phố rộng lớn, rực rỡ lung linh, thị thành ồn ào mộng ảo.

3 giờ sáng, tiếng chìa khóa mở cửa vang lên đứt quãng, kéo dài gần một phút.

Có vẻ như chìa khóa chưa được nhét vào lỗ khóa. Trong lúc cô đang nửa mộng nửa tỉnh thì nghe thấy tiếng văng tục thiếu kiên nhẫn của người đàn ông.

Đó là giọng nói của Lục Hoài. Anh đã trở về rồi!

Vân Nha nhanh chóng ngồi dậy, sương mù trên mặt trở thành hư không. Cô xoa xoa đôi mắt mơ màng, xỏ đôi dép nhung màu hồng vào, rồi vui mừng khôn xiết chạy ra mở cửa.

Dáng vẻ vui mừng kia giống như người vợ mới cưới cuối cùng cũng đợi được chồng sau thời gian dài xa cách.

Trên thực tế, cô và Lục Hoài đã kết hôn được hai năm.

Khoảnh khắc cô cầm lấy nắm cửa bằng tay phải đeo nhẫn cưới, thì cánh cửa vừa lúc "cạch" một tiếng mở ra từ bên ngoài.

Thân hình Lục Hoài tựa vào cửa có chút nghiêng, mái tóc vốn dĩ gọn gàng lúc ra ngoài lúc này cũng có chút lộn xộn. Trên khuỷu tay anh vắt chiếc áo khoác vest màu đen, tay trái nóng nảy nới lỏng cà vạt trên cổ áo sơ mi, rồi mở hai chiếc cúc áo trên cùng, đôi mắt đen say khướt nhìn cô gái trong nhà.

"Anh đã về rồi." Vân Nha dùng ngôn ngữ ký hiệu khoa tay múa chân, lặng lẽ cười toe toét với anh.

Trở về là tốt rồi.

Lục Hoài gật đầu, đi vào nhà, bước chân loạng choạng.

Mùi rượu xộc thẳng vào mũi cô, muốn xua đi cũng không được.

Anh... lại uống rượu.

Vân Nha khẽ cau mày, lắc đầu bất lực, cô nhanh chóng tiến lên đỡ người chồng so với mình cao hơn một cái đầu, gần như là chống đỡ giúp anh một nửa khi đi vào trong.

Anh nặng thật.

-------------------------------

[*] Huyền quan: Trong phong thủy học, huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách.