Chương 5.1: Ngoại truyện - Chạy trốn

Đây là ngày thứ 42 mà Tô Dục Thần cầm tù Hứa Ngôn, hiện tại là đầu tháng tám. Thời tiết tháng tám làm người khác khô nóng khó nhịn, Hứa Ngôn ngồi trước cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, ve sầu trên cây không biết mỏi mệt mà dùng sức mà kêu to, ánh mặt trời đánh vào trên thủy tinh, làm người ngồi trước cửa sổ không tình nguyện nheo nheo mắt, sau đó lười nhác thay đổi tư thế khác.

Không thể ở chung với kẻ điên kia, cậu phải nghĩ cách chạy đi, bằng không cậu sẽ bị thao chết, Hứa Ngôn như nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ mà ngây ngốc, kỳ thật đang tính toán trong lòng hôm nay làm sao chạy đi trước khi buổi tối Tô Dục Thần tan làm trở về.

Vì lần chạy trốn này mà Hứa Ngôn đã chuẩn bị mấy ngày, mấy ngày nay cậu vì làm giảm tính cảnh giác của Tô Dục Thần nên biểu hiện nghe lời hết mức. Từ khi vừa mới bắt đầu chỉ có thể bị khóa trong phòng ngủ lầu hai, đến bây giờ đã có thể tự do ra vào biệt thự, nhưng mỗi lần trước khi Tô Dục Thần ra cửa đều sẽ khóa lại cửa chính, bên ngoài biệt thự cũng bị canh giữ gắt gao, sợ vợ đã tới tay chạy đi mất.

Trước đó không lâu Tô Dục Thần thuê bảo mẫu nấu ăn cho Hứa Ngôn, hắn sợ công việc bận rộn sẽ không chăm sóc cho vợ hắn tốt được, điều này cũng tạo cơ hội cho lần chạy trốn này của cậu.

Thời gian bất giác trôi đi, theo động tĩnh từ cửa chính, Hứa Ngôn biết cơ hội tới rồi, cậu ngồi đọc sách trên ghế sô pha ở phòng khách, dì Ngô vào cửa thì nhìn thấy Hứa Ngôn cười chào đón một cái, liền đi chuẩn bị cơm trưa.

Chờ cơm trưa được đặt trên bàn ăn xong, vừa thấy đều là đồ ăn cậu thích, Hứa Ngôn một bên gắp đồ ăn một bên nói: “Dì Ngô, con muốn đi ra ngoài chơi một chút, dì có thể dẫn con đi được không?”

Sắc mặt dì Ngô do dự: “Nhưng cậu Tô có nói qua, ngài không thể rời khỏi biệt thự nửa bước”. Hứa Ngôn bày ra vẻ mặt tủi thân nói: “Nhưng mà con đã rồi không đi ra ngoài, buồn muốn bệnh luôn. Xin dì mà, con bảo đảm đi ra ngoài dạo một lát liền trở về, sẽ không bị phát hiện đâu”.

Nam nhân yếu thế luôn sẽ dễ dàng làm người khác thả lỏng cảnh giác, đặc biệt là gương mặt đẹp trai của Hứa Ngôn làm nũng thì chí mạng, thêm nữa là dì Ngô cũng có đứa con trai lớn như Hứa Ngôn, con trai đầu hai mươi là thời điểm sức sống dồi dào nhất, nào giống như Hứa Ngôn cả ngày bị khóa ở biệt thự.

Dì Ngô mềm lòng: “Được, chờ con cơm nước xong xuôi dì sẽ dẫn con đi ra ngoài, nhưng mà con phải về sớm một chút nha.” Hứa Ngôn nghe câu sau, động tác gắp đồ ăn trên tay nhanh hơn vài phần. Khi bảo mẫu dọn dẹp xong, Hứa Ngôn nhanh chóng lên lầu tìm kiếm một hồi mà không tìm được điện thoại cậu, khi cậu sắp bỏ cuộc, phát hiện trong một góc có gì đó thoạt nhìn như điện thoại mới cùng với một ít tiền mặt, trực giác Hứa Ngôn cảm thấy không đúng nhưng cậu quản không được nhiều như vậy, cầm lấy thứ vừa thấy có thể sử dụng được, liền vội vàng đi xuống lầu.

Chờ khi hoàn toàn thoát khỏi biệt thự kia, đầu óc căng chặt của Hứa Ngôn mới thả lỏng, mà không nghĩ tới nhất cử nhất động của mình đều bị người nào đó theo dõi.

Tô Dục Thần đang theo dõi cậu, đem hành động của Hứa Ngôn xem đến rõ ràng, nhìn cậu ra vẻ tủi thân giống làm nũng với người khác, nhìn cậu lòng nóng như lửa đốt rời khỏi nhà bọn họ. Nói không tức giận là giả, nhưng hắn càng chờ mong phản ứng của Hứa Ngôn khi bị bắt trở về.