Chương 5.2: Ngoại truyện - Bị bắt lại

Mùa hè nóng bức, gây ra đau đầu, Hứa Ngôn đi trên đường cái dưới ánh mặt trời chói chang, mồ hôi ướt đẫm. Thời tiết quá nóng, vô luận là ánh mặt trời buổi sáng chói mắt hay là bây giờ mặt trời nóng bỏng chiếu xuống, đều làm cậu phiền lòng.

Khi cậu lên được một chiếc xe tắc xi, đi vào thành phố sau đó tìm khách sạn nhỏ để thuê. Cậu quá mệt mỏi rồi, thể xác và tinh thần đều rất mỏi mệt, nhu cầu nghỉ ngơi cần được giải quyết ngay lập tức.

Khi cậu đang nghỉ ngơi, Tô Dục Thần nhìn định vị trong điện thoại nên đã phái người theo dõi khách sạn nhỏ này.

5 giờ chiều, Tô Dục Thần dẫm từng bước đi đến khách sạn nơi Hứa Ngôn, tiếp tân là người phụ nữ 30, nhìn thấy Tô Dục Thần mặt ngây ngốc một lát, ý thức được việc nhìn chằm chằm người khác như vậy thực không lễ phép, vội vàng dời tầm mắt đi. Tuy rằng nữ nhân vừa thấy khí chất còn có cách ăn mặc của Tô Dục Thần không giống như là người sẽ thuê loại khách sạn này của bọn họ, nhưng vẫn xuất phát từ thói quen nghề nghiệp mà lễ phép hỏi như bình thường.

Tô Dục Thần mở ra điện thoại hỏi người trên ảnh đang ở phòng nào. Tiếp tân cho rằng bọn họ biết nhau liền thoải mái nói số phòng cho Tô Dục Thần: “Tiên sinh, vị khách này ở phòng 305.” Tô Dục Thần sau khi nghe được đi nhanh lên lầu. Đến phòng 305 rồi, gõ cửa.

Hứa Ngôn tưởng người đưa cơm tới rồi, kết quả mở cửa vừa thấy là Tô Dục Thần, sợ tới mức mặt cậu nháy mắt trắng bệch. Cậu phản ứng nhanh chóng đóng cửa lại, nhưng không thắng được Tô Dục Thần. Cũng không biết cha nội này lớn lên như thế nào, mặt thì xinh đẹp như hoa, khí chất thanh cao, sức lực lại cực kỳ lớn.

“Vợ à, có nhớ anh hay không, nhưng anh nhớ em đến nỗi dươиɠ ѵậŧ đều cứng lên.” Tuy rằng Tô Dục Thần là cười mà nói, nhưng Hứa Ngôn lại vô cớ cảm thấy sợ hãi, chân nặng như chì.

Hứa Ngôn còn muốn phản kháng, Tô Dục Thần dắt tay Hứa Ngôn “Vợ à em cần phải ngoan ngoãn một chút, bằng không anh cũng không dám bảo đảm có thể ở chỗ này cưỡиɠ ɧϊếp em hay không đâu.” Hứa Ngôn nghe câu sau từ đáy lòng dâng lên sự lạnh lẽo.

Tô Dục Thần nắm tay Hứa Ngôn đi đến quầy tiếp tân trả phòng, tiếp tân nhìn thấy bọn họ nắm tay, kinh ngạc chợt lóe qua trên mặt nàng, sau đó hiểu rõ mà cười.

Ra khỏi khách sạn, Tô Dục Thần mang Hứa Ngôn đến nhà hàng ăn cơm, dọc đường đi Hứa Ngôn đều thất thần.

“Anh nghe em giải thích, em chỉ là muốn được ra ngoài hít thở không khí, vốn dĩ tính sẽ nhanh trở về”.

Tô Dục Thần gắp đồ ăn cho cậu nói: “Ăn trước đi, nhà hàng này rất nổi tiếng, chúng ta ăn trước đã.”.“Dì Ngô từ hôm nay, sẽ không tới biệt thự nữa, anh sẽ tìm người khác mướn bảo mẫu mới.”.

Hứa Ngôn sau khi nghe xong thì tay cầm đũa dừng một chút, vốn dĩ cậu đã sớm biết.

Ăn bữa cơm này mà Hứa Ngôn như đứng đống lửa, như ngồi đống than ăn qua loa mà kết thúc.

Xe rời đi thành phố hướng về vùng ngoại ô, mắt thấy khoảng cách đến biệt thự càng ngày càng gần, nội tâm Hứa Ngôn càng hoảng.

Xe vững vàng ngừng ở gara, mắt thường có thể thấy được Hứa Ngôn đang hoảng loạn. Tô Dục Thần xuống xe mở ra ghế phụ, mắt thấy Hứa Ngôn xuống xe liền chạy đi, biểu tình âm trầm túm chặt cánh tay cậu kéo đi.