Chương 2: Bức tranh trong ngôi miếu cổ

Chính trị là tiết học nhàm chán và khó nhai nhất đối với Kang Daniel. Một tiết học dài đằng đẵng với những từ ngữ khó hiểu, giọng giảng bài thì như ru ngủ của một vị giáo sư khó tính, đã vậy đầu lại hói.

Kang Daniel chẳng có hứng thú gì với ngành học của mình. Lý do duy nhất khiến cậu có mặt ở nơi đây là do bố mẹ ép buộc, tương lai định sẵn cho Kang Daniel ấy à, là tiếp quản sự nghiệp của gia đình.

Đôi mắt dần dần híp lại, Kang Daniel nghĩ rằng mình nên ngủ thêm một chút.

Lúc này bỗng một bàn tay trắng trẻo khẽ véo vào hông, Kang Daniel cũng không có tức giận, trực tiếp nắm chặt lấy bàn tay kia đưa lên môi hôn một cái :"Seongwoo à, ngoan nào, trông chừng giáo sư để anh ngủ một lát nhé."

Chỉ nghe người kia hừ khẽ một tiếng bằng âm mũi, Kang Daniel liền vui vẻ mà ngủ.

Dường như quá mệt mỏi vì buổi khuya hôm qua cậu đã dành phần lớn thời gian để tập nhảy nên chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà Kang Daniel đã chìm vào mộng đẹp.

Giấc mơ lại không có giống mọi khi, Kang Daniel chỉ lờ mờ thấy được thân ảnh mỏng manh của một chàng trai vận y phục trắng, cậu ta ở một nơi nào đó bốn bề phủ đầy tuyết trắng. Những bông tuyết rơi đậu trên mái tóc đen dày, người ấy lại như có như không ẩn hiện trong khung cảnh mờ ảo đó. Dường như cậu ta muốn nói điều gì đó, nhưng mà khoảng cách thật xa, tiếng gió thì rít rào làm khuếch tán cả giọng nói. Kang Daniel cố nhìn khẩu hình miệng của cậu ta, hình như người ấy gọi tên ai đó : "Euigeon."

Cậu là ai? Tại sao xuất hiện trong giấc mơ của tôi? Lại gọi tên một người khác ?

" Dani, Dani..."

Kang Daniel choàng tỉnh khi Ong Seongwoo huýt một cái vào vai cậu. Hóa ra đã đến giờ trưa.

"Nhìn anh có vẻ mệt mỏi lắm. Không sao chứ?" Ong Seongwoo lo lắng nhìn người yêu mình gương mặt có chút nhợt nhạt, trán còn lấm tấm mồ hôi.

Kang Daniel nhướng mày, xoa đầu người yêu nhỏ : "Không sao đâu, xin phép dùm anh nghỉ buổi chiều nhé. Hôm nay anh có buổi hẹn với nhóm nhảy." Nói đoạn liền đeo lên ba lô chuẩn bị đi về.

Ong Seongwoo miễn cưỡng gật đầu, anh người yêu này của cậu nói cho cùng còn rất long bong, tính tình khá trẻ con. Suốt ba năm đại học này, chưa từng thấy Kang Daniel nghiêm túc học tập, nếu có chắc chỉ có việc nhảy nhót mới có thể khiến cho Kang Daniel nổ lực và chú tâm mà thôi.

...

Tiết trời Seoul vào mùa hè thật oi bức. Trời trong xanh không một gợn mây, lại không có gió.

Mặc vỏn vẹn một chiếc áo phông trắng cùng quần jean rách gối, Kang Daniel vẫn cảm thấy không thoải mái. Mồ hôi túa ra làm cho chiếc áo mỏng dính vào cơ thể, nhất là khi luyện nhảy chừng một tiếng, càng khó chịu.

Kim Jaehwan mua về sáu chai nước, lần lượt thảy cho từng người trong đội nhảy, lúc đến gần Kang Daniel thì nháy mắt một cái : "Còn nhớ hôm qua tao bảo với mày cái kia không?"

Kang Daniel nghĩ nghĩ rồi ừ một tiếng. Hôm qua Kim Jaehwan rủ cậu lên núi Eungbongsan một chuyến, còn về nguyên nhân thì ...cũng thật khó nói.

Hắn ta lên núi để tìm người, người này là giáo viên thực tập ở khoa của Kim Jaehwan, ngoại hình có chút ưa nhìn, vừa khéo lại lọt vào tầm mắt của hắn. Vị giáo viên trẻ này có tên là Jung Sewon năm nay vừa vặn hai mươi lăm tuổi. Dáng vẻ cao gầy, da trắng môi đỏ, mềm mềm thơm thơm. Nếu chỉ nhìn khuôn mặt có khi người ta còn nhầm anh ta là con gái ấy.

Kim Jaehwan là một tên dở hơi, tính tình lại có chút kích động, thế nên một màn tỏ tình của hắn vào tháng trước đã khiến con nhà người ta hoang mang sợ hãi, dứt khoác xin chuyển lớp, không dạy lớp của Kim Jaehwan nữa. Không biết bằng cách nào mà Kim Jaehwan biết được hôm nay tên giáo viên trẻ kia dắt lớp học X lên núi Eungbongsan học ngoại khóa. Thế nên Kang Daniel chính là kẻ đen đủi "được" hắn rủ đi cùng. Thật ra, so với học thêm hai tiết chính trị buổi chiều thì đi leo núi có vẻ cũng không tồi?

Lúc có mặt ở chân núi, có lẽ đã gần hai giờ chiều, vừa vặn là lúc thời tiếng nóng nhất trong ngày. Kang Daniel có chút hối hận về quyết định của mình, nhìn ngọn núi trước mặt, nói cao không cao nhưng để cuốc bộ lên đó thì cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Ấy thế mà cái tên thần kinh kia tràn đầy năng lượng đi rất rất nhanh, cứ một quãng lại quay xuống tru tréo.

"Kang Daniel! Mày đi nhanh lên !"

"Daniel! Bình thường mày cũng đâu có như rùa thế này. Nhanh nhanh nhanh!"

"Daniel, vẻ mặt đó của mày là sao? Mày chính miệng hứa đi cùng tao mà ."

"Kang khốn kiếp, mày chết với ông!!"

"..."

Đặt chân lên đến đỉnh núi, mặt trời đã dần chuyển về tây. Ráng mây chiều lẫn ánh sáng hoàng hôn đỏ rực một vùng. Hàng cây không tên khua lá cành trong gió, rì rào, rì rào. Một không gian tươi tắn thật khác với thành phố khói bụi ồn ào dưới kia.

Phải đứng im chừng mười lăm phút mới bình ổn được nhịp thở, Kang Daniel cảm thấy khá mất sức liền mặc kệ Kim Jaehwan giận dỗi mà đi về hướng một ngôi Miếu nhỏ phía trước nghỉ mệt.

Có vẻ ngôi Miếu này bị bỏ hoang lâu ngày rồi.

Kang Daniel liền ngồi xuống bậc thềm đá, cảm nhận từng luồng gió nhẹ thổi qua, lùa vào tóc cậu, hong khô những giọt mồ hồ li ti đang tủa ra trên trán, lưng, cổ. Chợt nhớ giờ này hẳn đã tan học, Kang Daniel liền rút điện thoại trong túi định gọi cho Ong Seongwoo một chút.

Màn hình điện thoại một màu đen thui!

Điện thoại hết pin.

Chết tiệt!

" Rào rào.."

Đúng là mùa hè ! Mưa muốn đến lúc nào thì đến, chẳng hề có dấu hiệu gì hết. Bậc thềm không được che chắn vì thế nước mưa hắt thẳng vào người Kang Daniel, mồ hôi chưa khô hết lại dính thêm một lớp nước mưa. Cũng không thể gọi cho Kim Jaehwan, Kang Daniel quyết định đi vào bên trong ngôi Miếu, chờ hắn ta tới tìm mình.

Ngôi Miếu dường như bị bỏ hoang lâu hơn Kang Daniel nghĩ, phía trong sảnh là tượng Thổ thần màu vàng đồng, phía trên phủ một lớp bụi dày. Mạng nhện ở mọi nơi, trên mái ngói bị thủng một ít, ánh sáng theo đó len lỏi vào bên trong, kèm theo những dòng nước mưa lọt qua khe hở rơi tí tách xuống nền. Không khí tỏa ra một mùi ẩm mốc, mùi đất bốc lên ngai ngái , cả tiếng mưa rào lộp bộp đáp trên mái ngói, tiếng côn trùng râm ran.

Kang Daniel bước ra phía sau bức bình phong sấp sập,không hiểu sao cậu linh cảm có một điều gì đang đợi mình. Nhìn qua một lượt quả nhiên có phát hiện mới. Trên bức tường phía sau bức tượng Thổ thần của miếu hoang đó... có một bức tranh! Một bức tranh thủy mặc cũ kĩ, màu mực cũng phai nhòa theo năm tháng, nhưng mà nó chính xác là bức tranh cậu đã thấy rất nhiều lần, trong mơ.

Tại sao? Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Điều gì đó thôi thúc, hoặc cũng có thể do hiếu kì, Kang Daniel vươn tay ra chạm lên bức tranh...

" Á a a a ! "

Một sức mạnh vô hình nào đó hút lấy thân thể Kang Daniel, tim cậu như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực vậy, tầm mắt tối sầm, Kang Daniel sau đó liền mất đi ý thức.

_____