Chương 3: Chuẩn bị nghẻo vì nghèo

Sau khi chuẩn bị xong và lấy đủ đạo cụ, tiểu đạo sĩ bắt đầu nghiêm túc mà xóc quẻ, sau sáu lần tung ba đồng xu lên không trung, trên mặt tiểu đạo sĩ đầy vẻ khó tin, một lúc sau, sự khó tin này được thay thế bằng sự tức giận, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói:

"Sao có loại người nhẫn tâm và độc ác đến như vậy!!!"

Tôi ngồi đối diện tiểu đạo sĩ với vẻ mặt chết lặng.

Vị tiểu đạo sĩ này diễn cũng thật nhiều.

“Cô gái, cô bị người khác trộm mất bản mệnh ( vận mệnh – mệnh cách).”

Truyện quái dị gì thế?

Bản mệnh của một người mà có thể bị trộm?

Thấy tôi không tin, tiểu đạo sĩ lập tức sốt ruột:

“Số cô vốn là mệnh đại phú đại quý, họ hàng thân quen đều toàn vẹn, hôn nhân mỹ mãn là số mệnh cực tốt, nhưng chắc chắn có người ghen tị, đem bản mệnh của cô tráo đổi đi rồi.”

“Dựa theo tôi suy tính, bát tự của người này chỉ sinh sau cô có một ngày mà thôi, mệnh của người này chính là bố mẹ chết sớm, cung phu thê bị huỷ, bản mệnh sinh ra đã thấp hèn cuộc sống không phú không quý(trung vô tài hạ đẳng mệnh tạo), cô đây là bị người này thay đổi bản mệnh!”

Truyện này nghe thật lố bịch, tôi nghiêm túc nhìn thẳng anh ta:

“Tiểu đạo trưởng, tôi thật sự không có tiền, không nói đối đạo trưởng, hôm nay tội định đi nhảy lầu t.ự t.ử, 200 tệ trong WeChat là số tiền cuối cùng của tôi.”

Tôi dừng một chút.

“Cho nên, nếu đạo trưởng muốn đi lừa tiền, vẫn nên đổi sang người khác đi.”Tiểu đạo sĩ tức giận mà nhìn tôi, một đôi đen nhánh mở to đến tròn xoe:

“Cô không tin tôi?”

Ai có thể tin điều này?

“Bản mệnh của cô bị đổi, bố mẹ chết sớm, phần mộ tổ tiên của nhà cô khẳng định xảy ra vấn đề.”

“Trước tiên cô đưa tôi đi đến mộ của bố mẹ cô nhìn xem.”

Nhắc đến bố mẹ, mắt tôi bỗng đỏ hoe.

Vào năm xảy ra tai nạn xe hơi, cha tôi chết ngay tại chỗ, nhưng mẹ tôi vẫn còn sống.

Khi tôi đến được bệnh viện, mẹ tôi đã được đẩy từ phòng mổ ra ngoài, mặc dù bà ấy đã dùng rất nhiều thuốc mê nhưng không biết vì sao mắt vẫn có thể mở ra.

“Ninh Ninh, bố và mẹ đều phải đi rồi, con phải hứa với mẹ phải sống thật tốt, nhất định phải sống thật tốt.”

Tôi kiên trì đến năm 27 tuổi, nhưng tôi thật sự không kiên trì được nữa, giờ xuống âm phủ, bố mẹ nhìn thấy tôi chắc thất vọng nhiều lắm.

Cũng rất lâu rồi tôi chưa đi thăm mộ bố mẹ, tôi nên đến gặp họ trước khi rời đi.

Tôi nhìn tiểu đạo sĩ với ánh mắt tuy tôi biết anh đang nói dối nhưng tôi sẽ không vạch trần, điều này khiến anh ta rất tức giận.

“Tôi tên Lục Thanh Huyền, không biết cô tên họ là gì cho dễ gọi?”

“Tôi tên Chu Diên Ninh."

“Việc này không nên để muộn, chúng ta đi ngay thôi.”