Phòng phát sóng trực tiếp bỗng phát ra tiếng la ó không hài lòng, vì Đoạn Lệ và Lại Ca đều bị bao phủ trong một lớp sương đen, khán giả không nhìn thấy gì.
Nhiều người xem thay phiên nhau ném trứng thối, cà chua thối vào Đoạn Lệ.
Nhưng những thứ hiệu quả xấu đó không xuất hiện trên người Đoạn Lệ, dường như đã bị sương đen cắn nuốt hết.
Đoạn Lệ kiểm tra Lại Ca từ trên xuống dưới, trên người Lại Ca loang lổ vết máu.
Nước lạnh xối lên người, Lại Ca lạnh đến run lên.
Đoạn Lệ dời vòi phun đi, dùng tay thử độ ấm, đây là lần đầu hắn tắm cho người khác, hắn thấy nước không lạnh nhưng thấy phản ứng của lưng còng nhỏ thì độ ấm của nước còn cần phải điều chỉnh.
Đổi nhiệt độ nước thành 45 độ, Đoạn Lệ lại tắm cho Lại Ca, Lại Ca không lạnh đến phát run nữa, anh còn thoải mái giãn cơ thể ra, như đại gia nằm trong bồn tắm, chỉ thiếu một cái khăn mặt ấm áp đắp lên mắt là trong chốc lát anh sẽ ngủ khò khè.
Đoạn Lệ trông bộ dạng anh như vậy, sắc mặt vẫn không hề thay đổi.
Bàn tay được nước ấm ủ ấm xoa từ mu bàn tay đến cánh tay, không nhẹ không nặng, rất cẩn thận.
Lại Ca mơ màng, vì sao anh cảm thấy người này đang rất sung sướиɠ, có khi còn đang hưởng thụ quá trình tắm cho anh?
Lại Ca giận dỗi. Anh thua trên tay người này cũng đâu phải không có lý do, người này vẫn luôn lơ đãng tỏ ra chút dịu dàng, còn che chở anh mọi lúc. Tính cách hắn càng lạnh lùng thì khi hắn dịu dàng lại càng dễ khiến người ta động lòng. Không phải do anh chỉ có não yêu đương, mà thật sự khi đối diện với một người như vậy thì khó mà không say mê.
Nhất là khi người này vừa mạnh mẽ vừa giỏi giang như vậy, chưa bàn đến chỉ số thông minh cao.
Nhưng mà người như vậy vì sao sẽ tìm đến anh?
Không phải do anh tự ti, mà người bình thường đều muốn tìm người bình thường, huống chi là người cả điều kiện trong ngoài đều ưu tú như Đoạn Lệ?
Quá nhiều thắc mắc, trong 35 năm kia, anh đã tự hỏi chính mình vô số lần, nhưng giờ khi nhìn thấy người này lần nữa, anh lại không muốn hỏi gì cả.
Không, vẫn còn một câu hỏi.
“Tôi biết có loại người yêu thích người tàn tật, còn có loại người thích sinh vật dị dạng, anh là loại nào?” Lại Ca cười hì hì hỏi.
Đoạn Lệ trả lời bằng cách lật mặt anh sang bên khác.
Lại Ca trợn trắng mắt, nằm bò hỏi: “Anh định né tránh câu hỏi này à?”
Đoạn Lệ: “Cậu cảm thấy mình là người tàn tật hay là sinh vật dị dạng?”
“Chẳng lẽ tôi không phải à?” Một dòng nước ấm chảy qua cơ thể anh, nhưng không làm ấm được trái tim đã băng giá.
“Nếu cậu chỉ thấy giá trị của mình từ vẻ bề ngoài, thì cậu như vậy đúng là một người tàn tật.”
Lại Ca: “… Chẳng lẽ anh không để ý bề ngoài của người khác sao?”
Đoạn Lệ: “Ừ.” “Nói dối! Tất cả mọi người đều động vật thị giác.”
“Đó là do cậu gặp được ít người quá, hơn nữa cậu trông cũng đâu kém.”
Đây là chọc ghẹo đúng không? Tên khốn này! Lại Ca muốn đâm đầu vào đài thực nghiệm, nhưng tiếc là không sức.
Đoạn Lệ bỗng nói: “Cơ thể cậu đẹp hơn rất nhiều sinh vật biến dị.”
Lại Ca suýt thì bùng nổ: Anh so tôi với sinh vật biến dị à?
“Vì sao… Chúng ta mới quen không lâu, vì sao ở trận trò chơi đầu tiên anh đã chịu giúp tôi, còn trận này thì chịu đưa tôi theo?” Lại Ca rốt cuộc vẫn hỏi ra điều anh luôn muốn hỏi.
Đoạn Lệ lại lật mặt Lại Ca lại, đối diện với ánh mắt của anh: “Tinh thần lực biến dị à?”
Lại Ca lặng người: “Ừm?”
Đoạn Lệ nói chuyện như nhà nghiên cứu: “Trên người của cậu không có dấu vết của sinh vật biến dị. Biến dị cột sống thì cậu vốn đã có, tôi từng sờ cột sống của cậu, không biến dị nặng hơn mà cũng không tốt hơn. Nhưng loại thuốc cậu có thể sự dụng đều có khả năng biến dị. Theo ghi chép, chỗ này đã từng nghiên cứu phát minh ra bốn loại thuốc, thuốc nâng cấp tinh thần lực, thuốc kích phát dị năng, thuốc nâng cấp dị năng, và thuốc chống phóng xa. Cậu sử dụng loại nào?”
“Anh đừng lảng tránh câu hỏi của tôi.” Lại Ca giận: “Không biết, tôi chỉ biết thuốc ở nơi này có lợi cho người chơi.”
“Dự báo à?”
“Đúng thế.” Lại Ca lười biếng mà trả lời, lại lười biếng hỏi: “Anh nói tinh thần lực của tôi biến dị là sao?”
Mặt Đoạn Lệ không có cảm xúc gì, nói: “Cậu tiêm hai lọ thuốc thực nghiệm, có khả năng cao sẽ gây ra biến dị trên cơ thể, nhưng trông bề ngoài thì cơ thể cậu không biến dị. Điều này nghĩa là cậu bị biến dị ở trong cơ thể hoặc biến dị tinh thần lực.”
“À, tôi không thể gặp may mà không bị biến dị gì à?” Lại Ca cắn chặt không bỏ: “Anh chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi.”
“Mày là ai?” Đoạn Lệ chợt bóp chặt cằm Lại Ca.
Lại Ca chớp mắt với anh, “Tôi là Lại Ca, anh không quen tôi à?”
Đoạn Lệ nhìn anh một giây, rồi dùng cán dao bổ vào ót anh.
Lại Ca không ngờ Đoạn Lệ sẽ làm vậy, còn một đống kế hoạch phía sau chưa kịp thực hiện thì đã ngất xỉu.
Đoạn Lệ khóa nước ấm lại, mở chức năng sấy khô, lần này hắn đặc biệt chú ý độ ấm.
Nước còn vương trên đài thực nghiệm bị rút đi nhanh chóng, hong khô.
Bọt nước trên người Lại Ca cũng bốc hơi nhanh chóng, gió ấm hơi nóng bao phủ toàn thân.
Đoạn Lệ bỗng cúi người sờ túi quang não (đầu) của Lại Ca, nhẹ giọng nói: “Tôi. Muốn.”
Lại Ca đang hôn mê không biết rằng Đoạn Lệ đã trả lời câu hỏi mà anh vẫn luôn thắc mắc trong lòng, cả người xem cũng không nghe rõ.
Đoạn Lệ đá đồ phòng hộ đẫm máu đi, để đám sương đen bao phủ Lại Ca, rồi ra ngoài tìm một bộ đồ phòng hộ khi làm thực nghiệm của nhân viên nghiên cứu để mặc vào cho lưng còng nhỏ.
Bộ đồ phòng hộ này trông như đồ vận động, khẩu trang gắn liền với áo trên, kéo khóa kín thì che được nửa mặt, khi thả tay thì khóa cũng không bị trược xuống. Chất liệu tốt, bảo đảm nhân viên nghiên cứu có thể mặc thoải mái, vận động tự nhiên, còn có thể tự bảo vệ bản thân khỏi các vật nguy hiểm.
Đoạn Lệ lại đi tìm kiếm tư liệu, đặc biệt chú ý các ví dụ thực tế về biến dị tinh thần, tinh thần dị thường. Sau đó, anh cầm lọ thuốc không màu kia, rút ra một ít để xét nghiệm.
Xét nghiệm đều có thể hoàn thành bằng quang não, không cần Đoạn Lệ có tri thức chuyên nghiệp liên quan.
Báo cáo xét nghiệm mau chóng xuất hiện trong quang não.
Đoạn Lệ xem báo cáo xong, hút chất lỏng từ lọ thuốc không màu vào ống tiêm, lại vào phòng thí nghiệm, tiếm thuốc vào người Lại Ca.
Thuốc chống phóng xạ có phản ứng rất nhỏ, tỷ lệ biến dị cũng rất thấp, coi như là loại thuốc an toàn nhất trong ba loại.
Chờ mười phút, Đoạn Lệ rút ít máu của Lại Ca đi xét nghiệm. Trong lúc xét nghiệm, hắn bảo quang não dùng sương đen bao phủ, tránh bị người khác nhìn thấy số liệu chi tiết.
Xem xong kết quả kiểm tra, mắt Đoạn Lệ hơi nheo lại, lập tức tiêu hủy toàn bộ số máu hắn vừa rút, xóa cả kết quả kiểm tra trong quang não.
Làm vậy vẫn chưa xong, hắn bắt đầu thanh tẩy phòng thí nghiệm. Đầu tiên, hắn tiêu hủy toàn bộ đồ phòng hộ và mặt nạ dưỡng khí dính máu của Lại Ca, rồi dùng năng lượng nỗi sợ của hắn phá hủy mặt đất có vết máu của Lại Ca, sau đó dùng chất thanh tẩy tìm được đổ lên mặt đất, bật người máy dọn dẹp lên để lau sạch toàn bộ vết máu.
Nhưng đến vậy rồi mà Đoạn Lệ vẫn không yên tâm, chờ người máy lau dọn xong căn phòng, hắn lại dùng năng lượng của mình kiểm tra lại, bảo đảm không có vết máu nào lưu lại mới ngừng tay.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả bàn luận sôi nổi.
“99 đỏ đúng là cẩn thận.”
“Đúng thế. Bảo mật tư liệu cá nhân thì thôi, chúng ta cũng hiểu, ai cũng không muốn bị người khác nhìn thấy hết chi tiết số liệu cá nhân của mình, nhưng có cần che hết cả nửa cái phòng thí nghiệm không cho chúng ta xem không?”
“Tôi muốn hỏi 99 đỏ vì sao phải tiêu hủy hết vết máu của Lại Ca?”
“Cái này còn phải hỏi à? Chắc chắn là có điểm đặc biệt. Hơn nữa, người chơi đều không thích bị người khác lấy được máu hay lông tóc của mình, chẳng những có thể làm bại lộ thực lực và nhược điểm của chính mình, có những trận trò chơi còn có thể lợi dụng những thứ đó để khống chế người chơi.”
“Mọi người đừng ồn nữa, mau xem, đại ca đang quan sát đồ Lại Ca giữ! Tôi thấy anh ta sắp không nhịn được nữa, ôi kìa, anh duỗi tay rồi! Mau mở dùng chung vị giác!”
Đồ Lại Ca làm rơi ra, tất cả đều được Đoạn Lệ để trong một cái xe đẩy.
Anh cầm cơm nắm vẫn đang bọc màng giữ tươi lên, anh mở ra ngửi thử, há mồm cắn một miếng.
Chắc là thấy vị không tệ, nên hắn không chỉ ăn hết miếng cơm nắm này mà còn bóc ba cái khác ra ăn.
“…Mọi người có để ý thứ tự sắp xếp đồ vật của vị đại ca này không?”
“Khụ, hình như tất cả đồ ăn được đều đặt ở trên cùng?”
“Ha ha ha, đại ca đúng là không thay đổi bản chất tham ăn. Cho nên anh ta đưa Lại Ca theo, bằng lòng giúp đỡ, đều là do Lại Ca có nhiều đồ ngon nhỉ?”
“Cậu đã tìm ra sự thật!”
Một đám người xem đang vui vẻ, nhiều người xem khác thì rơi nước mắt.
“Đây là cơm nắm à? Nấu bằng gạo hả? Ăn ngon quá!”
Cơm nắm thật sự ăn rất ngon, có hai loại nhân, một loại là rau giòn nộn kèm thịt băm, một loại là ruốc thịt, cơm nắm trong chua có ngọt, còn rắc mè đen.
Người xem cũng không thể ăn hết nguyên liệu, nên họ đa số chỉ có thể đoán.
“Tinh cầu của cậu Lại Ca này ở đâu? Chẳng những có nhiều loại hoa quả tự nhiên, lại còn trồng gạo. Như thế này thì theo kịp cả tinh cầu nông nghiệp siêu cấp rồi!”
“Gạo rất đắt, tháng trước nhà tôi mua một cân, chia cho cả nhà, mỗi người chỉ ăn một miếng. Một miếng đã là một ngàn tinh tệ rồi, nhưng cảm thấy ăn không ngon bằng cơm nắm trong tay 99 đỏ, hu hu!”
“Nhà mấy người còn mua nổi gạo, nhà tôi chỉ uống dịch dinh dưỡng. A a a, vì sao tôi lại nghèo như vậy, cả dùng chung vị giác cũng tiếc không dám ở. Không được, tôi muốn mở. Tháng sau mỗi ngày tôi sẽ uống dịch dinh dưỡng rẻ nhất, tôi cũng muốn mở dùng chung vị giác! Mấy người đừng khuyên tôi!”
Bình luận phía dưới toàn là phản hồi “Không ai khuyên cậu đâu, mau mở đi”.
Đoạn Lệ đẩy xe đẩy đến cạnh Lại Ca, thấy Lại Ca ngủ yên, hắn để lại năng lượng của mình, rồi tiếp tục đi tìm hiểu phòng thí nghiệm này.
Hai người ở chỗ này lâu như thế, mà không có con sinh vật biến dị nào xuất hiện, điều này thực kỳ lạ.
Dù nơi này từng bị phong tỏa, nhưng dưới lòng đất có nhiều sinh vật biến dị thích đào hang như vậy mà đã qua nhiều năm, sao chúng lại đi vòng qua chỗ này?
Đoạn Lệ rất tự tin với cú đánh của chính mình, nên yên tâm mà đi tìm kiếm bí mật nơi này. Nhưng hắn coi nhẹ một việc, do hắn không muốn làm Lại Ca bị thương, nên hạ tay nhẹ hơn nhiều.
Chưa được bao lâu, Lại Ca mà hắn cho rằng đã ngất xỉu, run rẩy mí mắt, cố sức tỉnh lại.
Hừ, tinh thần lực 7 (-3.5+3) điểm đâu phải để không, muốn khiến anh hôn mê một lúc lâu thì cũng phải xem chính anh có bằng lòng không.
Mãi mới ra được một chuyến, anh sao có hể từ bỏ như vậy.
Ba tiếng, giờ chỉ còn lại chưa đến nửa tiếng, anh phải tận dụng triemới được.
Lại Ca giơ tay che lại cái cổ nhói đau, khuỷu tay chống đài thực nghiệm để ngồi dậy: Đồ con rùa khốn khϊếp! Đúng là vẫn không thay đổi tính chó, ra tay luôn nhanh hơn nói chuyện.
Nhìn thấy quần áo chỉnh tề trên người, rồi lại nhìn sương đen bao bọc mình, Lại Ca cười mỉa mai, lấy một quả nho ra ăn, nhảy xuống đài thực nghiệm, đi ra khỏi màn sương đen.
Màn sương đen chủ yếu để bảo vệ Lại Ca, phòng ngoại chứ không phòng nội, nên khi Lại Ca muốn đi ra, sương đen cũng không ngăn cản anh.
Chờ khi Đoạn Lệ phát hiện năng lượng mình để lại bị tác động, chạy tới xem, thì Lại Ca đã ngồi lên chiếc xe tự động hướng dẫn, khi đi còn không quên cất hết đồ trên xe đẩy về lại không gian quả nho.
Đoạn Lệ: “…”
Đúng lúc hắn phát hiện ra một vài vật, nếu lưng còng nhỏ cứ phải lén chạy đi một mình, thì cứ để anh một mình đi loanh quanh vậy. Hắn có thể tìm ra đối phương một lần, thì cũng có thể tìm lại lần thứ hai.
Đoạn Lệ tiện tay nắm tay đẩy của chiếc xe đẩy đã trống rỗng.
Xe đẩy biến thành bột phấn trong nháy mắt.
Người máy dọn dẹp được khởi động, chạy tới, chăm chỉ hút sạch bột phấn.
Xe tự động hướng dẫn quay về chỗ đậu cũ.
Cửa vừa mở ra, thằn lằn con đã ngửi được mùi của người đút cơm.
Lại Ca cầm một miếng dán phát sáng có thể tự động nạp điện, dán lên mu bàn tay mình. Thấy thằn lằn con bò lại gần mình, anh cúi lưng, cầm con vật nhỏ lên, tiện tay nhét vào trong túi.
Thằn lằn con thấy người đút cơm biết điều như thế, ló cái đầu nhỏ từ trong túi ra, kêu tê tê hai tiếng.
Lại Ca dùng lòng bàn tay sờ đầu nó, đút cho nó một quả nho bình thường.
Một sợi dây leo bò từ trên trần nhà xuống, rũ trước mặt Lại Ca, lung lay như sợ anh không phát hiện được.
“Đúng lúc, tao đang định về nhà mày xử lý ít việc, nếu mày biết đường thì dẫn tao đi.” Lại Ca tươi cười.
Dây leo vung vẩy: Phải trao đổi.
Lại Ca tung ra một quả nho, dây leo nhanh chóng quấn lấy.
Tuy không có nhiều năng lượng, nhưng quả nho này vẫn có tác dụng với sự tiến hóa của nó, gien nguyên thủy chưa bị phóng xạ phá hủy, còn phù hợp với nó hơn thứ quả nho nhỏ có vỏ màu vàng đất lấy được lúc đầu. Dây leo Móng quỷ đồng ý lần giao dịch này, bò lên mu bàn tay Lại Ca.
Lại Ca không hề sợ mà tùy ý để Dây leo Móng quỷ chui vào cổ tay áo anh.
Dây leo Móng quỷ quấn hai vòng trên cánh tay Lại Ca, chỉ lộ ra ngoài cổ tay áo một đoạn nhỏ.
Thằn lằn con nhìn thấy Dây leo Móng quỷ, tức giận kêu to tê tê, còn leo lên quần áo Lại Ca, muốn xử Dây leo Móng quỷ.
Lại Ca duỗi tay đè thằn lằn con lại, nhét nó lại vào túi, “Đừng quậy, ba ba còn có chuyện phải làm. Thời gian có hạn, đứa nào quậy thì cút đi, không có đồ ngon để ăn nữa đâu.”
Dây leo Móng quỷ ló ra, rung rung như cười nhạo thằn lằn con.
Thằn lằn con bày ra tư thế: “Tê tê!” Mày chờ tao lớn lên!
Dây leo Móng quỷ khinh thường lùi vào trong tay áo, quyết định chờ lúc nào đói bụng thì ăn luôn con thằn lằn con vô dụng chỉ biết cướp đồ ăn của nó.
Thằn lằn con thấy Dây leo Móng quỷ lùi vào trong tay áo, còn tưởng rằng mình đe dọa được nó, nên hơi đắc ý. Rồi nó lại xét đến việc thực lực của mình kèm hơn Dây leo Móng quỷ, nên quyết định tạm thả đối phương.
Lại Ca thấy thằn lằn con ngoan ngoãn ở trong túi, vỗ vỗ nó, cúi người bò vào ống dẫn.
Có Dây leo Móng quỷ chỉ đường, Lại Ca bớt lo hơn nhiều, Dây leo Móng quỷ cũng sẽ chủ động tránh nhóm sinh vật biến dị quần cư có thực lực cao hơn, nên đường đi đều khá an toàn.
Dù trên đường có gặp đe dọa, thì Dây leo Móng quỷ chỉ cần vụt ra, ba cái là có thể xử lý xong kẻ chặn đường đe dọa, không cần Lại Ca ra tay.
Lại Ca cũng không thể ra tay, hiện giờ anh ngoài tinh thần lực còn ổn, thì ngay cả việc đi đường cũng khó nhọc.
Nếu không đủ tàn nhẫn, thì chắc anh đã nằm trên đài nghiên cứu kia ngủ thẳng đến khi thân thể khôi phục mới dậy.
Tiếc là anh không còn nhiều thời gian, vì thế nên dù tình trạng cơ thể không ổn thì anh cũng phải sử dụng.
Bạn, tốt, nhất, của anh đang chờ anh trong đống tòa nhà kia.
Có người đánh lén anh.
Là một người dân địa phương.
Đối phương cũng không nhận ra anh là người chơi, nhưng anh mặc đồ phòng hộ hình thức vận động của nhân viên nghiên cứu, khác với người khác, lại thêm miếng phát sáng trên mu bàn tay dùng để chiếu sáng khiến anh trở thành ngôi sao sáng nhất trong bóng đêm.
Người đánh lén anh đeo kính nhìn xuyên đêm, đối phương dùng súng bắt chuột.
Loại súng này có thể bắn ra lưới bắt chuột, bao trùm người, càng giãy giụa càng chặt.
Lại Ca không thể tránh né, trực tiếp bị bắt vào lưới.
Anh cũng không giãy giụa, cứ thế ngã xuống, nhưng khi người nọ đi tới, anh nhấc tay lên.
Miếng phát sáng trên mu bàn tay bỗng tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Người đánh lén kêu lên một tiếng, vội tháo kính nhìn xuyên đêm ra. Kính nhìn xuyên đêm có khuyết điểm lớn nhất là không thể nhìn thẳng vào nguồn sáng.
Chỉ sơ sẩy một chút, sợi dây leo đã bắn ra, chui vào lỗ tai người đánh lén.
Người đánh lén bỗng cứng đờ toàn thân, sau đó thì thét chói tai, chưa đến vài giây, người nọ đã ngã xuống đất, không thể động đậy.
Dây leo Móng quỷ không đói bụng, nên không hút nhiều máu và năng lượng của kẻ đánh lén, chỉ đập vỡ đầu đối phương.
“Bé Bắt Quỷ, lấy khẩu súng kia về đây cho ba ba.” Lại Ca nói với Dây leo Móng quỷ.
Dây leo Móng quỷ như nghe hiểu, cuốn súng bắt chuột lên đưa tới. Nhưng khi Dây leo Móng quỷ thả súng bắt chuột xuống, thì quất Lại Ca một cái. Đừng tưởng nó là thực vật nghe không hiểu thì có thể ngồi lên đầu nó.
“Xì! Chỉ số thông minh của mày cao bao nhiêu thế?” Lại Ca đau đến kêu lên, nhờ Dây leo Móng quỷ giúp điều chỉnh vị trí súng, mãi đến khi ngón tay có thể ấn được một cái nút trên súng.
Bá! Lưới bắt chuột thả ra.
Lại Ca bò từ trong lưới ra, dùng súng bắt chuột thu lưới lại, súng bắt chuột cũng thành của anh.
Chờ Lại Ca rời đi, thì trên người kẻ đánh lén chỉ còn lại quần áo, đồ phòng hộ, mặt nạ phòng hộ và các vật phẩm có giá trị khác đều bị Lại Ca tận diệt.
Lại Ca mặc đồ phòng hộ của kẻ đánh lén lên người, đeo mặt nạ phòng hộ, nhưng không sử dụng miếng phát sáng, chỉ đeo kính nhìn xuyên đêm.
Phòng phát sóng trực tiếp, có người ghen tỵ: “Vì cái sao Dây leo Móng quỷ và con non Thằn lằn Lưng sắt lại đi theo anh ta? Còn giúp anh ta nữa? Chỉ vì một miếng ăn à?”
“Người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Người là sắt, cơm là thép, ai có sữa người đó là mẹ.”
“Lầu trên uyên thâm quá!”
Bỗng có người nói: “Có lẽ cái này tên lưng còng lấy ra đồ ăn cùng chúng ta hiện tại ăn thiên nhiên đồ ăn có điểm khác nhau.”
“Khác nhau thế nào? Ăn ngon hơn à?”
“Ăn ngon là một chuyện, quan trọng hơn là, thực phẩm tự nhiên tên lưng còng lấy ra có phải đồ ăn nguyên thủy mà gien chưa bị ô nhiễm phóng xạ không?”
Một lời như hòn đá ném vào mặt hồ yên ả! Cả phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ.
Lại Ca lại về tầng -1 dưới tòa nhà.
Tính thời gian, thì thằng bạn tốt Đái Kiếm Hoa của anh lúc này còn đang trên tầng giành thứ đồ rất quan trọng với cậu ta.
Lại Ca không định cướp đồ ăn của Dây leo Móng quỷ để đắc tội chúng, cũng không muốn tốn trái cây của mình để trao đổi với Dây leo Móng quỷ. Anh đang chờ khi Đái Kiếm Hoa trăm phương nghìn kế, trải qua muôn vàn khó khăn vất vả mới lấy được thứ kia thì sẽ cướp đi từ tay cậu ta.
Nhưng trong tay Đái Kiếm Hoa hình như còn có mấy cái thẻ đặc biệt, nếu không thì cậu ta cũng chẳng lấy được thứ đó từ Dây leo Móng quỷ.
Lại Ca xoa cằm, cười gian.
Bột ngũ vị hương anh mang đi, giờ có tác dụng rồi.
Lại Ca ngâm nga một khúc nhạc, tâm trạng vui sướиɠ mà lấy bột ngũ vị hương đổ ra mặt đất trước cửa tầng lầu.
Thằn lằn con bò lại gần ngửi, “Hắt xì!” Khứu giác thằn lằn còn nhạy hơn cả chó, nên bị mùi kí©h thí©ɧ đến hắt xì.
Lại Ca buồn cười, thấy con vật nhỏ này bị kí©h thí©ɧ mà vẫn thè đầu lưỡi ra liếʍ, thì vội đè nó lại: “Chờ chút nữa bắt được người thì cho mày ăn thịt nướng, cái này còn có tác dụng, đừng chạm vào.” Dây leo Móng quỷ cũng tò mò với bột ngũ vị hương, nhưng thấy Lại Ca ngăn thằn lằn con, thì nó không nhúc nhích nữa.
Đái Kiếm Hoa đúng là lại lấy được đồ vật kia, sau khi một con Sâu đất cấp 5 và ba con Sâu đất cấp 4 đồng vu quy tận với Dây leo Móng quỷ cướp thứ đồ vật kia.
Khi đó tất cả Sâu đất đều đã bị Dây leo Móng quỷ xử lý, mà Dây leo Móng quỷ cũng bị thương nặng, tất cả Dây leo Móng quỷ chưa chết đều bận hút khô Sâu đất để bù lại cho chính mình.
Đái Kiếm Hoa nhân lúc Dây leo Móng quỷ buông lỏng sau cuộc chiến, cầm thẻ làm ngơ, nhanh chóng ôm vật kia lên chạy. Tiếc là vật này còn sống, dựa theo quy tắc trò chơi, dù có phải vật phẩm trong trò chơi hay không, chỉ cần là vật sống thì không thể thu vào không gian trong ba lô.
Thằn lằn Lưng sắt lớn bỗng ngẩng đầu nhìn về phía đầu cầu thang, nhưng nó không nhúc nhích, cũng không phát ra tiếng, chỉ liếc qua rồi tiếp tục cúi đầu ăn Sâu đất.
Khi Đái Kiếm Hoa chạy đến tầng -1, thì mới dám thở dốc, mặt cũng lộ rõ nụ cười đắc ý.
Tuy đồ từng bị Dây leo Móng quỷ cướp đi, nhưng Sâu đất và Dây leo Móng quỷ cũng giúp cậu ta theo một cách khác, giải quyết những người cạnh tranh khác trong đội.
“Là của tao thì chính là của tao.” Đái Kiếm Hoa nhỏ giọng nói.
Vụt! Một chiếc lưới bắt chuột từ trên trời rơi xuống.
Đái Kiếm Hoa không ngờ sẽ có người phục kích cậu ta!
Cậu ta có thẻ làm ngơ, cùng dạng với tàng hình, đối phương phát hiện ra cậu ta kiểu gì?
Lại Ca: Ai bảo mày đắc ý, còn dám phát ra tiếng động.
Nhưng dù Đái Kiếm Hoa không phát ra tiếng động, thì bột ngũ vị hương trên mặt đất cũng làm lộ cậu ta: Đột nhiên thấy dấu chân xuất hiện, muốn làm ngơ cũng khó.
Đái Kiếm Hoa ngã trên đất, lập tức giãy giụa, còn định móc dao nhỏ ra cắt lưới bắt chuột.
Nhưng dù thế, cậu ta vẫn một tay ôm chặt lấy đồ vật kia, chết cũng không bỏ ra.
Thằn lằn con bò lên tay Đái Kiếm Hoa, cắn ngón tay cậu ta, dùng sức kéo rách ra ngoài từ mắt lưới.
Đái Kiếm Hoa đau đớn la to.
Bang! Một sợi dây leo quất vào mặt Đái Kiếm Hoa.
“Người anh em, đừng gϊếŧ tôi, tôi có thể lấy đồ vật trao đổi với anh. Anh gϊếŧ tôi, thì đồ vật của tôi cùng lắm chỉ rơi ra một hai cái, có khi còn không cái nào. Nhưng nếu anh đồng ý trao đổi, thì tôi có thể cho anh nhiều hơn!”
Bang! Trên mặt lại ăn một quật.
Đái Kiếm Hoa tức giận đến mức da mặt co quắt, nhưng cậu ta càng giãy giụa, thì lưới bắt chuột càng thu chặt.
“Anh trai, có chuyện gì thì từ từ nói, anh là dân bản xứ à? Tôi biết người bản xứ cũng khó khăn, nên tôi không định gây hại đến người bản xứ đâu. Tôi chỉ muốn an toàn vượt qua 24 giờ này thôi, tôi đồng ý đưa hết đồ vật trên người cho anh, chỉ xin anh tha cho tôi.”
Đái Kiếm Hoa không thấy người bắt cậu ta đi ra, nhưng cũng không thấy gϊếŧ cậu ta ngay, nên nghĩ là còn có cửa sống, lập tức dùng giọng bi thảm nói: “Tôi cũng không muốn đến đây làm nhiệm vụ gì, tôi cũng bị ép thôi, không đến thì sẽ chết. Nhà tôi chỉ có một người bà, bà đã lớn tuổi, thân thể yếu, cũng khó đi lại. Nếu tôi chết ở bên ngoài, thì bà tôi không thể sống nổi một mình. Tôi là trụ cột tinh thần của bà, bà không chờ được tôi, thì sẽ không ăn không uống để mình chết đói. Cầu xin anh, tha cho tôi. Tôi thề tôi sẽ không bao giờ ra tay với dân bản xứ. Tôi chỉ muốn sống quá 24 giờ này, cầu xin anh!”
Lại Ca chỉ xem cậu ta bịa chuyện, cũng không lên tiếng, để Đái Kiếm Hoa cho rằng mình còn có hy vọng.