Chương 11: Trở về trái đất

Phòng giam cấp 3S, kiên cố nhất, có độ phòng thủ mạnh nhất Bắc Đẩu Tinh Minh.

Số 99 đỏ đã thay quần áo tù nhân, ngồi ở cạnh giường, từ từ lột vỏ chuối.

Máy quay trên cửa có thể quan sát toàn bộ phòng giam.

Người theo dõi ở sau máy quay dù ngày nào cũng phải quan sát vị này nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt kia thì vẫn không nhịn được cảm thán: Thảo nào bên trên không thông báo tin tức vị này đang ngồi tù. Nếu nam nữ già trẻ ở tinh minh mà biết thì Tĩnh Võng sẽ nổ tung mất!

Nhớ khi vị này mới tới, cả ngục giam đều xôn xao, thật đúng là….không khác với truyền thuyết.

Nhưng chỉ chưa hết một ngày, mọi lời bàn tàn đã lắng lại, những người vốn nhìn hắn thèm thuồng bao nhiêu thì giờ sợ hãi hắn bấy nhiêu. Ngay cả mấy đứa trong ngục nổi danh dâʍ đãиɠ cũng không dám tới gần hắn.

Số 99 đỏ không ai dám đến gần, há mồm cắn một miếng chuối.

Ực! Vài người nuốt nước miếng, không phải dò thèm, mà là do hồi hộp.

Số 99 đỏ ăn rất chậm, hắn còn đổi tư thế, từ ngồi thành nửa nằm, cặp chân dài giao nhau để lên giường, lưng dựa đầu giường, vẻ mặt vô cảm cắn một miếng chuối.

“Hắn gϊếŧ vua mập. Vì sao vậy?”

“Ai biết. Dù sao gã cũng chẳng phải người tốt gì, với hành vi phạm tội của vua mập thì gã phải chết mấy chục lần kìa.”

“Thân phận của người số 37 đội xanh tra được chưa?”

“Không thấy.”

“Không thấy? Sao lại không thấy?”

“Không thấy là không thấy. Không có tư liệu đăng ký của anh ta trong kho dữ liệu dân cư tinh minh “

"Có lẽ anh ta đến từ tinh cầu hẻo lánh chưa gia nhập tinh minh, anh ta còn không biết trò chơi sinh tử Bắc Đẩu mà. Hoặc anh ta có thể đến từ mấy tinh cầu bỏ đi bị cắt đứt liên lạc hay là tàn dân của tinh cầu rác. Cậu nhìn lưng anh ta đi, biến dị trời sinh, nghĩa là nơi anh ta sinh ra có thể đã bị phóng xạ bao phủ.

”Tinh cầu bị phóng xạ mức độ cao mà còn có thực phẩm tự nhiên à?”

"Vậy chắc là tinh cầu nông thôn mà tinh minh chưa phát hiện. Trông thái độ anh ta khi cho món thực phẩm tự nhiên kia thì có lẽ món ấy ở chỗ họ không đắt lắm. Một hành tinh có thể nuôi trông số lượng lớn thực phẩm tự nhiên. Trời ơi, tôi dám cược rằng người bên trên đã bắt đầu tìm kiếm tinh cầu kia rồi!”

Đến khi ăn xong cả quả chuối… cả thịt, cả vỏ thì số 99 đỏ vẫn giữ nguyên tư thế, không thay đổi.

“Hắn ngủ rồi à?”

“Không biết.”

"Dù hắn ngủ hay chưa thì chắc chắn cũng phải theo dõi sát hắn. Mẹ nó, lần trước chúng ta hơi sơ sót một tý, hắn đã đi ra khỏi phòng giam. Đáng sợ nhất là, đến giờ vẫn không ai biết hắn đi ra kiểu gì!”

Nghĩ đến ảnh hưởng khủng khϊếp vào cái lần vị này đi ra ngoài, mấy người giám thị đều rùng mình, cùng tập trung theo dõi sát phòng giam này.



Tại Trái Đất, Lại Ca chưa mở mắt đa nghe được tiếng người nói chuyện.

Đây là một căn phòng bệnh bốn người, ba chiếc giường khác đều có người bệnh đang ngủ.

“Bác sĩ?” Lại Ca ngồi dậy.

Bác sĩ nghe tiếng thì quay đầu lại, thấy là bệnh nhân hôn mê vừa được đưa tới nên vội qua hỏi: “Tỉnh là tốt rồi, anh có chỗ nào không thoải mái không?”

Lại Ca gật đầu, tìm ba lô của mình, ba lô của anh được đặt trên tủ đầu giường, còn có cả di động của anh, “Chào anh, xin hỏi là tôi được đưa đến bệnh viện như thế nào?”

Bác sĩ rất thân thiện, nhưng nói hơi nhanh: “Cảnh sát đưa anh đến. Anh có nhớ rõ chuyện xảy ra trước khi ngất xỉu không?”

Lại Ca nhới lại: “Tôi đến thăm miếu Phu Tử, khi đang xem di động ở cạnh con sư tử đá trước cửa Chiêm Viên, thì nghe thấy tiếng máy bay nổ tung trên bầu trời. Mọi người kêu gào sợ hãi, có mảnh vụn vật thể rơi từ trên xuống, tôi bỗng thấy đau đầu… Sau đó tôi không nhớ gì nữa.”

Bác sĩ: “Ừm, trí nhớ của anh không có vấn đề. Anh là người địa phương à? Có thẻ bảo hiểm y tế không? Tốt nhất là anh nên liên hệ người nhà. Khi anh được đưa tới, chúng tôi đã làm bước đầu kiểm tra, trên người anh không có miệng vết thương, nhịp tim, hô hấp và cả ảnh chụp CT não của anh đều bình thường. Nhưng chúng tôi khuyên anh nên đi chụp cộng hưởng từ cho não bộ, để quan sát kỹ hơn.”

“Không có vết thương à? “Được, lát nữa tôi sẽ đi chụp. Thẻ bảo hiểm y tế ở nhà tôi, tôi sẽ nhờ người thân đem tới.” Lại Ca lấy điện thoại từ trên tủ cạnh giường.

May quá, điện thoại anh không bị mất.

Mở khóa vân tay ra xem giờ, 16:40.

Chắc là anh vào trò chơi kia trong lúc đang hôn mê?

Không đúng, anh đi cả người luôn mà.

Lại Ca hỏi rõ số phòng bệnh và tòa nhà, rồi gọi điện cho ba anh: “Ba, là con. Con có tý việc nhờ ba. Ba vào phòng con tìm cho con cái ví, ở ngay trên bàn. Rồi ba mang cả ví tiền cho con đến bệnh viện Công nhân. Con cần thẻ y tế bên trong ví. Ba đừng nói với mẹ, chuyện nhỏ cũng sẽ bị mẹ gào thành chuyện to mất.”

Giọng điệu Lại Ca nhẹ nhàng, nhưng vẫn dọa sợ ba Lại.

“Con làm sao? Con ở bệnh viện à? Sao con lại vào viện? Xảy ra chuyện gì à? Gặp tai nạn giao thông?” Ba Lại sốt ruột hỏi liên tục.

“Không không, có chút vấn đề nhỏ thôi. Qua điện thoại nói không rõ được, ba đến là biết.”

Ba Lại bỗng nói một câu: “Bệnh viện Công nhân gần miếu Phu Tử, con vào viện có phải do đến miếu Phu Tử không?”

Lại Ca bừng tỉnh: “Miếu Phu Tử có chuyện gì ạ? Ba thấy tin tức gì à?”

“Chỗ Miếu Phu Tử có tin máy bay nổ. Trên WeChat đang chia sẻ loạn lên, còn có người chụp linh kiện máy bay rơi từ trên trời xuống, đâm thủng mái nhà người ta.”

“Vậy ba biết đấy là máy bay gì không?”

“Cái này thì sao ba biết được. Mày lên WeChat xem đi.” Chắc thấy thằng con vẫn còn tung tăng nhảy nhót được nên giọng Ba Lại không còn sốt ruột nữa.

Lại Ca cúp máy rồi gửi định vị WeChat cho ba anh. Anh nói với bác sĩ là người nhà anh khoảng nửa tiếng nữa sẽ mang bảo hiểm y tế đến, rồi dùng di động mở mã vạch và thông tin chứng minh thư điện tử.

Bác sĩ dặn anh thấy chỗ nào không thoải mái thì bấm chuông, sau đó đi thăm bệnh nhân khác.

Lại Ca mở WeChat xem tin tức. Nhiều nhóm WeChat ở địa phương đều đang chia sẻ vụ máy bay nổ và linh kiện rơi xuống ở miếu Phu Tử.

Lại Ca mở từng cái ra xem. Một đống tiêu đề khủng bố nhưng thật ra lại chẳng có cái ảnh nào, có một tin thu hút lượt xem cao nhất là ảnh chụp một thứ trông như động cơ, đâm thủng một lỗ to trên mái của nhà dân. Còn một vài mảnh linh kiện rơi trên đường lớn, trên cây, trên tòa nhà.

Kỳ tích là không có ai bị thương nặng hoặc tử vong. Tuy có vài người khá xui, vì phanh gấp hoặc nguyên nhân khác nên bị thương nhẹ, nhưng nhìn chung thì thiệt hại không lớn lắm. Toà thị chính có thể thở phào nhẹ nhõm.

Không ai chụp được chiếc máy bay kia trước khi phát nổ, cũng không ai nói được chiếc máy bay kia là loại nào.

Máy bay hành khách cỡ lớn? Máy bay hành khách cỡ nhỏ? Bay chuyến nội địa hay quốc tế? Bên trong có bao nhiêu hành khách, tình hình sống chết thế nào?

Nếu không phải máy bay hành khách, thì có phải là máy bay trực thăng hay loại máy bay nào khác không?

Tất cả đều không có lời giải.

Lại Ca tò mò nhất là, người nhắn tin cho anh, sao lại biết được vào chính xác thời gian đấy sẽ có chất lỏng như giọt mưa nhỏ xuống?

Đúng rồi, giọt mưa kia thật ra là thứ gì?

Lúc trước anh nghi nó là thứ khiến anh xuyên qua, nhưng sau khi nghe Jim nói về đạo cụ đặc biệt thì anh lại nghĩ rằng anh bị đưa đến trận bóng kia là do tờ giấy A4 tự bốc cháy.

Vậy thì giọt mưa đó có thể là thứ bảo vật khiến anh nhìn được cửa hàng hoa quả, lấy được quả chuối, còn cho anh năng lực dự cảm?

Bác sĩ đã hoàn thành nhiệm vụ kiểm tra phòng nên rời đi.

Lại Ca thấy bác sĩ đi rồi, nên lập tức đứng dậy, kéo màn quanh giường bệnh.

Khi trận đấu kết thúc, trò chơi chỉ hồi phục thân thể về trạng thái tốt nhất cho đội viên đội đỏ, mặc kệ đội xanh. Nếu cả người anh đều xuyên qua, thì trải qua trận thi đấu kịch liệt như thế, trên người anh chắc hẳn có không ít dấu vết.

Đầu tiên là xem chân trái.

Kéo ống quần, cởi tất xuống một nửa, mắt cá chân bị dẫm thương vẫn hơi đỏ lên, nhưng ấn vào không đau đớn.

Lại Ca lại kéo áo trên, xem ngực mình. Hiệp đầu trận đấu, anh rơi vào hố dao nhọn, Jim bắt được ba lô của anh kéo lên, nên anh mới không rơi xuống. Khi Jim kéo anh ra ngoài, ngực anh bị cọ đau, nhưng lúc ấy không để ý được đến vết thương nhỏ, sau đó thì cũng kệ luôn.

Giờ cúi đầu nhìn thì thấy một mảng ngực xanh đỏ, còn bị trầy da. Chỗ bả vai và nách có vết tím bầm rõ ràng, chắc là do dây ba lô.

Lại Ca lại cởi hết quần và tất ra. Trong lúc thi đấu anh lăn lê bò toài khắp nơi, lúc ấy không thấy gì nhưng giờ thì thấy nhiều chỗ đau nhức, nhất là cẳng chân và bàn chân.

Đùi bị tím bầm khắp nơi, đầu gối bị rách.

Bàn chân cũng hơi sưng. Giày của anh chỉ là giày thể thao bình thường, không phù hợp với việc đá bóng. Hơn nữa, anh lâu rồi không đá, các ngón chân chịu lực phản chấn nên rất đau, mong là móng chân anh không sao.

Đá bóng, đi giày không phù hợp, còn bị dẫm đạp nữa, rất dễ làm móng chân bị tổn thương.

Lúc trước khi anh vào đại học vì lâu rồi không đá bóng, nên khi mới đi đá bóng lại một chút, móng chân cái đã sưng phù lên, đau mất tận hai tháng! Sau hai tháng, anh thấy móng chân hơi bật nên tự rút móng, lúc ấy, máu đen chảy đầy đất.

Có nhiều dấu vết rõ ràng như thế, chắc chắn là không chỉ có sóng điện não của anh tiến vào trận bóng đá kia, người khác chắc cũng vậy.

Thế thì lại có vấn đề. Nếu cả người anh đều tham gia trận đấu kia, thì sao cảnh sát lại phát hiện ra anh bất tỉnh rồi đưa anh đến bệnh viện? Bác sĩ cũng không phát hiện ra điều gì kỳ lạ?

Còn vết thương trên người anh nữa, tuy không nghiêm trọng, nhưng vết xước và vết bầm vẫn rất rõ ràng, vì sao bác sĩ lại nói trên người anh không có vết thương?

Chuyện kỳ lạ gì đây.

Anh về trái đất rồi thì có nghĩa là anh chỉ phải đi thay một trận đấu thôi, về sau không phải đi nữa hay sao?

“Quang não, mày ở đâu?” Lại Ca vừa mặc vừa hỏi trong đầu.

Một cái màn hình xuất hiện trước mắt Lại Ca.

Lại Ca: “…” Đây là phúc lợi mình mang về à, một tòa quang não?

Lại Ca thử nhấn vào phần mềm duy nhất hiển thị【trò chơi sinh tử phát sóng trực tiếp Bắc Đẩu】.

Nhấn vào được!

Lại Ca tìm nút [Ba lô cá nhân] trước, nhấn vào.

Bên trong có bình xịt thuốc chữa xương cốt mà anh mua.

Lại Ca thử lấy nó ra… Lấy ra được thật!

Lại Ca ngơ ngác bình xịt trong tay, tuy không thể tưởng nhưng thật sự xuất hiện trước mắt.

Anh không nằm mơ, thần kinh bình thường, hắn thật sự bị kéo vào một trò chơi sinh tử của những người ngoài hành tinh trông giống người trái đất!

Lại Ca xịt thuốc vào bả vai, đầu gối thâm tím, và những chỗ bị thương khác trên hai chân, hiệu quả rất nhanh.

Lại Ca lại cất bình xịt thuốc đi. Đây là bảo bối, phải cất kỹ, sau này còn có tác dụng.

Lại Ca nhìn tài khoản tiền thưởng của mình. Lúc trước anh giúp số 25 xanh xin thưởng, bản thân cũng nhận được một đống 1 tinh tệ như trào phúng… Oa, có tận 127 tinh tệ, cứ trào phúng cũng được, thu được tiền mới là lợi ích thực tế nhất. Cộng thêm 60 tinh tệ lúc trước, tổng cộng trong tài khoản có 187 tinh tệ!

Lại Ca vui vẻ, vội mở cửa hàng ra, định mua thuốc cầm máu thần thánh anh nhìn trúng lúc trước. Nhưng khi trả tiền, anh lại do dự, muốn xem thêm các vật phẩm khác trong cửa hàng.

Tinh! Tiếng thông báo tin nhắn vang lên.

Lại Ca tưởng ba anh nên vội rời khỏi quang não, cầm di động lên.

Là một tin nhắni WeChat, người gửi… là chính anh!

Lại Ca vội mở tin WeChat ra.

[Đây chỉ là trận đầu tiên, không muốn chết thì mau vào xem thông báo trong trò chơi】

Lại Ca nhíu mày, giờ anh rất tỉnh táo, anh tin chắc mình không tự gửi tin cho mình. Vậy người gửi là ai?

Làm sao đối phương lại biết trước được những việc sắp xảy ra?

Vì sao lại cố ý nhắc nhở anh?

Nhưng lại không nói rõ mọi chuyện từ tin nhắn đầu tiên?

Lại Ca suy nghĩ một lát, rồi đánh một đống chữ trong khung chat, gửi đi.

Anh muốn xem cái người không biết tồn tại thật không kia có nhận được tin WeChat anh gửi không.

Đợi một lúc lâu cũng không thấy phản hồi.

Coi như anh giỏi! Lại Ca lại gọi quang não ra, quyết đoán mua một bình xịt thuốc cầm máu để dự phòng, rồi tìm icon thông báo trong trò chơi.

Bên góc phải icon có số 3 nho nhỏ màu đỏ, nghĩa là có 3 thông báo chưa đọc nhỉ?