Chương 7: Ướt

Sau đó, toàn thể nhân viên cả đường đều trầm mặc, mãi đến khi đi vào gara của công ty, Đường Như Tửu như trút được gánh nặng, giống như thấy quỷ nhanh chóng xuống xe, khi đã quay lại bộ phận kinh doanh, trái tim đang đập liên hồi mới có thể bình tĩnh lại.

“Thế nào?” Lê Tiên đột nhiên hỏi cô.

Đường Như Tửu khó hiểu, “Cái gì thế nào?”

“Cảm giác vừa rồi ôm Phục tổng a, có phải đặc biệt thoải mái hay không? Tôi nói cho cô biết nha, Phục tổng chính là đại soái ca được cả công ty công nhận, không biết có bao nhiêu nữ nhân viên thích Phục tổng, nhưng các cô ấy không có dũng khí đó, chỉ có cô là lợi hại nhất, vậy mà dám ôm Phục tổng, mau nói cho tôi nghe xem đó là cảm giác gì!”

Lê Tiên bình thường rất nghiêm túc, không nghĩ tới lại ngầm bát quái như vậy, Đường Như Tửu vội vàng xua xua tay nói không có cảm giác gì, trốn trở về chỗ ngồi.

Vừa đặt mông ngồi xuống, đối diện với chiếc gương tròn nhỏ trên bàn.

Khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt đầy mùa xuân…

Bởi vì phải đưa Lê Tiên đi lấy xe, Đường Như Tửu tới trễ nửa giờ so với thời gian đã hẹn, Quách Cần Cần không hề sốt ruột, thấy Đường Như Tửu hấp tấp ngồi xuống, lập tức gọi món đồ uống yêu thích của cô khi còn đi học.

Hai người vừa ngồi xuống, cuộc trò chuyện liền mở ra, nói về những chuyện của mấy năm nay, nói về hiện tại và tương lai, nói một mạch gần hai tiếng đồng hồ, đồ ăn cũng đã lạnh ngắt.

Đường Như Tửu vui vẻ, ăn cũng nhiều, cô thấy Quách Cần Cần gần như không động đũa, liền gắp cho cô ấy thịt Đông Pha, hỏi: “Cậu đang giảm béo hay sao mà ăn ít vậy?”

Quách Cần Cần cười, “Tớ đang mang thai, ăn nhiều dễ béo phì.”

“Cái gì? Cậu mang thai?” Đường Như Tửu khϊếp sợ.

“Sắp năm tháng rồi.”

“Năm tháng? Nhưng mà bụng cậu vẫn phẳng như vậy!”

Quách Cần Cần lại cười, “Tớ không có phản ứng mang thai gì nhiều, ngoại trừ lúc mới mang thai rất buồn nôn, ba tháng sau đột nhiên không buồn nôn nữa, nhưng cũng không ăn uống được gì, nhưng cũng may tớ không muốn ăn, bằng không hiện tại béo thành cái dạng gì rồi.” Có lẽ là nhìn thấy ánh mắt không tán thành của Đường Như Tửu, cô lại giải thích, “Cậu yên tâm, tớ vẫn đi khám thai định kỳ và uống vitamin, dinh dưỡng cũng đầy đủ.”

Đường Như Tửu không có kinh nghiệm, chỉ có thể gật gật đầu, lại hỏi cô ấy: “Vậy cậu và cùng bạn trai tính khi nào kết hôn?”

“Sinh con xong rồi nói, bụng lớn mặc váy cưới rất khó coi, hơn nữa tớ mang thai cũng không lo được việc tổ chức hôn lễ.”

“Cũng phải, a, Cần Cần, bạn trai cậu đang làm gì vậy? Khi nào chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi?”

“Anh ấy là một lãnh đạo nhỏ, bình thường rất bận, chờ khi anh ấy rảnh rỗi chúng tớ mời cậu ăn cơm. Tiểu Tửu, đợi con tớ sinh ra cậu phải làm mẹ nuôi của nó nha.”

Trái tim Đường Như Tửu mềm nhũn, nắm tay cô ấy, “Tớ cũng có ý này, tớ cũng sẽ yêu nó giống như cậu vậy.”

Hai người nhìn nhau cười, nắm chặt tay nhau.

Quách Cần Cần xuất thân không tốt, còn chưa sinh ra ba cô ấy đã qua đời, mẹ cô ấy vừa ở cữ xong đã ném cô ấy cho ông bà nội nuôi, còn mình thì đi tái giá cũng chẳng biết đi đâu, sau đó bà nội Quách Cần Cần qua đời, nên cô ấy đi theo ông nội tới sống ở nhà chú, từ nhỏ đến lớn hai ông cháu thường bị dì coi thường.

Nói chuyện từ hoàng hôn cho tới tối muộn, Đường Như Tửu tính tiền, lái xe đưa Cần Cần đến dưới lầu, thời gian quá muộn, Đường Như Tửu không đi lên ngồi, hai người nói lời tạm biệt, hẹn cuối tuần cùng nhau ăn cơm.

Ra khỏi tiểu khu, tâm tình của Đường Như Tửu đặc biệt tốt.

Trước đây, ngoại trừ công việc, thời gian còn lại của cô đều xoay quanh Vương Tang Hoài, bởi vì Vương Tang Hoài không thích ăn cơm hộp, cô cũng không không biết nấu cơm, nhưng vẫn cố gắng học nấu ăn ngon. Tiền lương bình thường ngoại trừ mua quần áo và quà cho Vương Tang Hoài, số còn lại đều để dành, cô tính khi nào kết hôn sẽ mua nhà, bởi vì đau lòng cho Vương Tang Hoài, cũng luyến tiếc tiêu tiền của anh ta, nên cô chưa từng muốn quà gì cả, nhưng ai nghĩ đến, khi cô đang ăn mặc cần kiệm chuẩn bị kết hôn, tiền lương và tiền thưởng Vương Tang Hoài đều cầm đi thuê phòng với Hoàng Sa, mua đồ trang điểm túi xách cho cô ta.

Đáng tiếc cô còn ở nhà cãi nhau với mẹ vì đã khuyên cô nên chia tay với Vương Tang Hoài, còn đóng cửa phòng bếp lén làm đồ ăn, hôm sau mang tới cho Vương Tang Hoài ăn.

Vừa mới nghĩ tới những chuyện kinh khủng này, điện thoại lên vang lên, Đường Như Tửu thả chậm tốc độ lái xe để nhìn, là một dãy số điệ thoại, tuy không có tên, nhưng cô liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra là Vương Tang Hoài.

Không cần suy nghĩ, Đường Như Tửu trực tiếp tắt máy. Cách hai phút, di động “Đinh” một tiếng có tin nhắn gửi tới, khi cô chờ đèn đỏ liền click mở ra nhìn, nhìn thấy Vương Tang Hoài gửi một tin nhắn tới: 【 Tiểu Tửu, anh có điều muốn gặp mặt nói chuyện trực tiếp với em, khi nầo em rảnh? 】

Đường Như Tửu vừa nhìn liền cười, ngón tay di chuyển, trực tiếp trả lời: 【 nói mẹ anh 】, sau đó quyết đoán kéo đen dãy số đó.

Lần trước, Hoàng Sa chắc chắn cô vẫn còn tình cảm đối với Vương Tang Hoài, mới có thể lấy điện thoại của Vương Tang Hoài gửi tin nhắn lừa cô ra ngoài, cuối cùng cô mới có thể uống ly rượu bị hạ thuốc kia, rồi phát sinh tình một đêm với Phục Thành.

Tình một đêm …

Đường Như Tửu ngây người một chút, trước mắt lập tức hiện ra hình ảnh Phục Thành đè trên người cô ra vào, bàn tay xoa bóp hai vυ" cô, sức lực của Phục Thành thật sự rất lớn, khi đồ vật kia va chạm trong cơ thể cô, cô căn bản không chịu nổi, thịt mềm bị đâm đến tê dại, rất nhanh đã lên đến cao trào.

Hai má nhất thời nóng lên, Đường Như Tửu lập tức thấy miệng khô lưỡi khô, duỗi tay đi lấy nước, khi mông hơi di chuyển một chút, liền cảm nhận được hạ thể có chất lỏng ấm áp chậm rãi chảy ra.

Trời ơi, cô, cô thế nhưng ướt…