Chương 8: Không phải con tôi thì tốt

Những ngày sau đó, Đường Như Tửu càng làm việc chăm chỉ hơn, cô gần như mỗi ngày đều tăng ca, nhưng không chỉ không có cảm giác mệt, ngược lại đặc biệt thoả mãn.

Lê Tiên thấy cô nỗ lực như vậy, nên khi ra ngoài bàn về các đơn hàng lớn đều sẽ đưa cô theo, có khi còn đưa cho cô hai đơn hàng, Đường Như Tửu vô cùng cảm kích, đều rất cẩn thận với mỗi đơn hàng, làm báo cáo và lên danh sách cùng các nhân viên trong nhóm cũng đặc biệt nghiêm túc.

Vốn dĩ mọi chuyện đều rất thuận lợi, nhưng mấy ngày nay không biết tại sao mấy đơn hàng lớn liên tiếp không thành công, đối phương đều là cáo già, nói chuyện nửa thật nửa giả, Đường Như Tửu căn bản nhìn không ra rốt cuộc là năng lực của mình không đủ, hay là đối phương không có ý muốn hợp tác. Vì thế cô có chút nôn nóng, tính tình cũng trở nên nóng nảy.

Lê Tiên thấy cô như vậy, lấy tư cách người từng trải an ủi vài câu, cuối cùng lại nhắc nhở: “Khi nói chuyện với người khác, cô không nên dùng thân phận của bản thân, sau lưng cô là tập đoàn Phong Thanh, mà cô đại diện cho công ty, đừng bị người ta nói hai ba câu liền sợ tới mức mềm lòng, chúng ta không phải cầu xin người khác ký hợp đồng, mà chúng tôi đàm phán với mục tiêu đôi bên cùng có lợi, gặp chuyện không được gấp, cô vừa mới tới đã làm rất tốt rồi, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân.”

Đường Như Tửu được cô ấy an ủi như vậy, cũng tự suy nghĩ lại, trong lòng lập tức thoải mái hơn nhiều.

Một lần nữa điều chỉnh lại trạng thái làm việc, bắt đầu lên kế hoạch, Đường Như Tửu đặt ra mục tiêu cho bản thân trong hai tháng còn lại.

Thời gian thực tập là ba tháng, mấy hôm trước khi nói chuyện với Lê Tiên, cô ấy nói cô được chuyển lên chính thức là hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng Đường Như Tửu muốn nhiều hơn nữa, trước đây cô ở công ty nhỏ nên không cảm thấy vậy, mỗi lần tạo ra một thành tích cô đều tự mình thỏa mãn, nhưng hiện tại sau khi tiến vào Phong Thanh, giống như bước vào biển rộng, cảm giác nếu cô không nỗ lực, tùy lúc đều sẽ bị đào thải.

Sau một giờ sắp xếp lại suy nghĩ của mình, Đường Như Tửu đột nhiên nhớ tới bạn trai Quách Cần Cần cũng là lãnh đạo công ty, tuy không biết đối phương làm gì, nhưng bất luận là gì, có thể làm đến cấp bậc lãnh đạo, nhân mạch khẳng định không tệ, trong vòng xã giao cũng tuyệt đối khác biệt với cô, cho dù không thể làm ăn với đối phương, kết bạn một chút, nói không chừng sau này có thể giúp đỡ mình, nếu được, cô cũng có thể giúp đỡ bạn trai Quách Cần Cần một số việc.

Sau khi hạ quyết tâm, Đường Như Tửu vừa tan tầm liền đến thẳng cửa hàng mẹ và bé, mua một vài quyển sách và sản phẩm dinh dưỡng cho thai kỳ và trẻ sơ sinh.

Lần trước khi nói chuyện, Quách Cần Cần nói với cô muốn mua một vài quyển sách, nhưng bạn trai cô ấy bận việc không có thời gian cùng cô ấy đi dạo phố, cô ấy lại không muốn ra ngoài một mình, vì thế Đường Như Tửu một lần đã mua hết những thứ đó cho cô ấy.

Vào giờ cao điểm tan tầm, nơi Quách Cần Cần ở lại đặc biệt tắc đường, vì tiết kiệm thời gian Đường Như Tửu không lái xe, từ cửa hàng mẹ và bé đi ra, lại mua những lại trái cây Quách Cần Cần thích rồi cho vào giỏ, khi anh đang xách đồ chuẩn bị băng qua đường đến ga tàu điện ngầm, thì một chiếc xe Porsche màu đen ngừng trước mặt mình.

Đường Như Tửu có chút kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn lại, nhìn thấy cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú.

Không phải Phục Thành thì có thể là ai nữa?

Dù sao đã mấy lần ăn mệt trong tay Phục Thành, vừa nhìn thấy anh Đường Như Tửu liền lộ ra trạng thái chiến đấu, lạnh như băng hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Vẻ mặt Phục Thành nhàn tản, cảm thấy bộ dáng cô như đang gặp kẻ địch liền có chút buồn cười, khóe miệng cong lên, tầm mắt dừng trên túi đồ trong tay cô, có logo cửa hàng mẹ và bé trên túi đóng gói.

Vẻ mặt anh lập tức trầm xuống hai phần, “Tôi nhớ rõ đêm đó không có bắn vào trong.”

Đường Như Tửu bởi vì những lời này mà máu chảy lên não, cảm giác nhục nhã lan rộng toàn thân, cô cơ hồ hoàn toàn quên mất thân phận của Phục Thành, đem túi đồ trong tay hung hăng đập lên khuôn mặt đáng ghét trên cửa sổ xe, tức giận mắng “Anh, cái tên hỗn đản!”

Tốc độ của Phục Thành nhanh hơn nhiều, trước khi túi đồ đập tới đã kéo cửa sổ xe lên, túi đồ đập vào cửa kính rồi rơi xuống, đồ bên trong rơi đầy đất.

Mấy giây sau, cửa sổ xe lại hạ xuống, Phục Thành cười như không cười, “Không phải của tôi thì tốt.”

Đường Như Tửu tức đến hộc máu muốn tiến lên liều mạng với anh, nhưng Phục Thành đã đạp chân ga hoà vào dòng xe cộ không thấy bóng dáng.