Chương 5: Tự lấy đá đập vào chân mình

Cuộc gặp gỡ vô cùng không vui cùng Phục Thành ảnh hưởng tới tâm tình cả một ngày của Đường Như Tửu, kết cục của sự không tập trung làm việc chính là phạm sai lầm, may mắn là trước khi giám đốc phát hiện, Đường Như Tửu đã vội vàng sửa lại, cô vỗ vỗ ngực một bên mắng mình một bên nguyền rủa Phục Thành.

Cô còn chưa kịp điều chỉnh lại cảm xúc, một buổi sáng đã trôi qua.

Tuy không muốn ăn, nhưng cô vẫn phải ăn một chút, bằng không buổi chiều còn phải đi theo giám đốc ra ngoài gặp khách hàng, bụng sẽ không chịu nổi.

Phong Thanh có nhà ăn cho nhân viên, không gian rất lớn, đồ ăn Trung Quốc và Phương Tây đều có, công ty đặc biệt mời đầu bếp đến, nấu ăn rất ngon, Đường Như Tửu gọi một phần thăn bò tiêu đen, quay người lại liền thấy Phục Thành đang nói chuyện với người khác đi tới bên này.

Nói đến cũng kỳ quái, vào công ty hơn một tháng cũng chưa gặp qua Phục Thành, nhưng từ sau lần đầu gặp anh, cô đi đâu cũng đều thấy anh vậy?

Đường Như Tửu khịt mũi coi thường, lại tự hỏi sao tổng giám đốc lại đến ăn cơm ở căng tin, CEO trong tiểu thuyết không phải đều được thư ký mang bữa cơm cao cấp tới văn phòng cho sao?

Cô nguyền rủa trong lòng bước ra ngoài, Phục Thành vừa lúc đi tới phía cô, những người đi cùng chuẩn bị xếp hàng. Lúc này, Đường Như Tửu nổi lên ý xấu, cô bưng mâm đồ ăn, nhân lúc người nhiều, cố ý dùng khuỷu tay đυ.ng mạnh vào Phục Thành.

Nhưng ai biết Phục Thành giống như có mắt trên cánh tay, hơi xoay người sang một bên, lưu loát mà tránh thoát, một tay còn ngầm đẩy vào khuỷu tay Đường Như Tửu, Đường Như Tửu đột nhiên không kịp phòng ngừa, theo lực đạo lảo đảo vài bước, Phục Thành đột nhiên lại giơ tay ra, đỡ lấy cô.

Đường Như Tửu sợ tới mức trái tim nhảy thình thịch, còn chưa kịp đứng thẳng lên, liền cảm giác được tay của Phục Thành ở trên bụng cô tinh tế cọ xát.

Tuy cách lớp vải, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay kia, làm cô lập tức nhớ tới buổi tối hơn nửa tháng trước, Phục Thành phủ phục rong ruổi trên người cô, tay anh cũng giống như vậy dừng trên bụng cô, khi thì khẽ vuốt ve khi thì ấn mạnh, làm cho cô kiều suyễn rêи ɾỉ…

Khi lỗ tai Đường Như Tửu ong ong, Phục Thành đã buông cô ra, giả vờ quan tâm nhân viên, dặn dò: “Vị đồng nghiệp này, đi đường tập trung chút”

Cô mặt đỏ tai hồng, không nghĩ tới mình tự bê đá đập vào chân mình, ở chỗ đông người cũng không dám biểu lộ cảm xúc gì, chỉ gượng cười với Phục Thành, rồi rời đi.

Tiện nhân này, sớm muộn gì cô cũng xé xác anh thành trăm mảnh.

Sau giờ nghỉ trưa, Đường Như Tửu cố gắng kìm nén sự không vui của mình.

Sau khi rửa mặt, vực dậy tinh thần đi đến văn phòng của giám đốc.

Giám đốc kinh doanh tên Lê Tiên, đã làm việc ở tập đoàn Phong Thanh hơn mười năm, từng bước leo lên từ tầng dưới chót, năng lực đối nhân xử thế và nghiệp vụ đều rất mạnh, Đường Như Tửu rất kính nể cô ấy, từ khi gia nhập công ty đầu xem xét kinh nghiệm làm việc của cô ấy, trong khoảng thời gian này đi theo cô ấy cũng học được rất nhiều điều. Có lẽ Lê Tiên thấy cô chăm chỉ cố gắng, hôm nay muốn mang cô đi cùng để bàn chuyện kinh doanh.

Địa điểm đã hẹn với công ty đối phương là ở một quán cà phê, công ty đối phương là một sếp nữ, không thích thuốc lá và rượu.

Chuẩn bị đơn giản, lái xe hơn nửa giờ là tới quán cà phê.

Đường Như Tửu cùng Lê Tiên tới sớm, hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát sau đó có người tới gần, Đường Như Tửu còn chưa ngẩng đầu, liền nghe thấy có người vui mừng kêu lên: “Tiểu Tửu!”

Cô nghe vậy vội ngẩng đầu nhìn, trên mặt vui vẻ: “Cần Cần!”

Đường Như Tửu và Quách Cần Cần là bạn thời thơ ấu, hai người chơi với nhau từ nhà trẻ đến tốt nghiệp cao trung, Quách Cần Cần thi đậu trường học nơi khác, cả nhà cũng dọn đi, sau đó hai người chỉ có thể liên hệ qua QQ, sau đó mỗi người lại có các mối quan hệ mới, lời nói cũng ít đi, dần dần mất liên lạc.

Không nghĩ tới lại ở chỗ này, với thân phận như vậy gặp lại nhau, hai người đều rất vui mừng, chờ đến khi sếp hai bên nói chuyện xong, hai người lại lén để lại số di động hẹn buổi tối cùng nhau ăn cơm.

Bàn bạc công việc rất thuận lợi, hai bên đều phải trở về công ty, hai chị em nắm tay nhau, tạm thời phải tách ra.

Đường Như Tửu và Lê Tiên lái xe tới, khi sắp đi lại phát hiện không biết là ai đậu xe linh tinh ở trước xe họ, bởi vì hai bên đều không thể ra ngoài, xe phía trước lại không để lại số điện thoại, vì không để chậm trễ công việc, hai người quyết định gọi xe trở về trước, tan làm xong Đường Như Tửu lại đi xe mình đưa Lê Tiên tới đây.

Vừa mới chuẩn bị rời khỏi bãi đỗ xe, Lê Tiên đột nhiên vẫy tay với người cách đó không xa: “Phục tổng.”

Đường Như Tửu nghe thấy cái tên này da đầu liền tê dại, vội nhìn theo âm thanh đó, quả nhiên nhìn thấy tiện nam nhân đang ở bên kia, nhìn dáng vẻ giống như chuẩn bị lên xe rời đi.

Có ý gì? Lê Tiên chẳng lẽ muốn đi nhờ xe tiện nam nhân? Ha hả, vậy cô tình nguyện đi bộ về công ty.

“Như Tửu, đi, chúng ta ngồi xe Phục tổng trở về.”

“A? Nha… Được, tới đây…”